Chương 11: Minh quang
Phạm Minh Quang vừa về đến Vương phủ Lũy Xương thì trời vừa sáng hẳn.
Sau khi xuống ngựa, y cúi xuống, xoa xoa cái đầu đang thở phì phò của nó, cười nói: “Cô bé, về nhà rồi. Mi được nghỉ ngơi rồi đấy.”
Con ngựa như hiểu ý y, nó dụi vào cánh tay chủ nhân mình, rồi ngoan ngoãn đi theo y mà chẳng cần dắt dây.
Y đã ở trên lưng ngựa cả nửa tháng trời, và con ngựa này cũng đã cùng y lang bạt khắp cả Lũy Xương.
Nhưng Phạm Minh Quang không muốn cảm thấy mệt. Y mừng vì mình vẫn còn đủ uy tín để kêu gọi những vệ thần già của Lũy Xương. Khi sáu đại gia tộc nhìn thấy và trả lời yêu cầu của một kẻ như y, y biết Lũy Xương vẫn đang đoàn kết như ngày nào.
Lý Tình cần y. Và y đã không để nàng thất vọng. Vậy là đủ.
“Cậu về rồi ạ.” Người hầu mừng rỡ chạy ra đón y vào trong phủ, giúp y dắt ngựa.
“Cô và Tình dậy rồi chứ? Ta đi chào họ luôn.”
“Dạ. Bà đang xử lý công vụ cùng các vị Phan, Tô tiên sinh và Lê Chưởng thị ạ.” Người hầu nhanh nhẹn báo tình hình phía Trịnh Liên xong, lại hơi do dự rồi mới nói hết. “Chủ nhân thì con chưa rõ ạ.”
Phạm Minh Quang thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi thêm vội. Y nói: “Dắt Bạch Oanh về chuồng, tắm rửa rồi cho nó ăn, nghỉ đi. Ta đi chào cô trước.”
Lý Tình không phải người hay phá kế hoạch, ắt hẳn bây giờ nàng phải đang làm việc cùng Trịnh Liên rồi.
Lý Tình không làm việc cùng Trịnh Liên.
Khi Phạm Minh Quang bước vào thư phòng của Trịnh Liên, bên cạnh bà chỉ có các tiên sinh. Còn có Ngô Yến đang pha trà, sắp xếp người quạt mát. Và Vũ Hoa, đang đứng trình bày.
“Khách viện phía sau chánh điện không cần tu sửa gì nhiều, chiều qua tôi đi xem xét lần cuối, đã cho trải chiếu đặt nến rồi ạ. Tôi và Ngô đại nhân cũng đã thu xếp năm mươi người để phục vụ chư vị đại nhân, thị vệ cũng đã sắp xếp theo chỉ đạo trước khi đi của công tử.” Vũ Hoa nói. Phạm Minh Quang không để thị vệ và người hầu bên ngoài thông báo mình đã đến, đứng bên cạnh cửa nghe.
“Chủ nhân chỉ dặn phải dùng dưới ba mươi đồng vàng thôi, nếu tôi không nhầm.” Tô Viên Thức nói đầy nghi hoặc, bà gảy bàn tính vài lần, rồi hỏi: “Vũ đại nhân, liệu có sơ sài quá không? Đại Ngự thị sẽ ở tòa phía đông nam, nếu ta sắp xếp riêng thêm khoảng mười người, cộng thêm cả trà, bánh, cũng chỉ thêm có bảy đồng vàng, tổng sẽ là khoảng đúng ba mươi đồng vàng.”
“Tôi sẽ cân nhắc, thưa tiên sinh.” Vũ Hoa liền đáp. “Xét thêm chi phí lễ phục, lễ đón tiếp khách khứa nữa ạ. Theo như tính toán hiện tại thì đang vượt ngân sách hai mươi tư đồng vàng và chín mươi bảy đồng bạc. Nếu như cố gắng cắt giảm xuống nữa, thì có lẽ cũng phải bội chi khoảng gần hai mươi đồng vàng.”
“Ngân sách của phủ ta vẫn trả được theo bản tính hôm nay của Vũ đại nhân, nếu thực sự cần thiết, Lê Diệu tôi thiết nghĩ vẫn nên chi thêm cho khách viện.” Thủ ngân Chưởng thị xem xét lại tính toán, liền nói.
“Quan trọng là chủ nhân quyết ra sao.” Phan Liệu lại đáp.
“Phan đại nhân đâu cần nhắc như vậy, chúng ta ở đây cũng là cùng bàn bạc để mưu tính đỡ đần chủ nhân cả thôi.” Tô Viên Thức khẽ gắt giọng.
Đột nhiên, Trịnh Liên ho khẽ. Cả bốn người đang tranh cãi liền im lặng.
Ngô Yến vội vàng tiến đến xoa lưng cho bà, giúp bà uống một ngụm trà nóng rồi nói: “Nếu các vị không quyết được, sao không ghi lại cho chủ nhân xem mà phải gắt gỏng với nhau ở đây.”
“Cắt lễ phục của ta xuống.” Trịnh Liên uống xong một ngụm trà, cuối cùng cũng lên tiếng. “Dùng đồ cũ từ thời Tiên vương là được. Lễ phục của con ta thì một sợi chỉ cũng phải chỉn chu. Đón tiếp sáu nhà không cần khoa trương gì cả, cắt hết đi. Dồn cho lễ đón Thánh chỉ.”
Trịnh Liên đã lên tiếng, hai tiên sinh cùng hai Chưởng thị ngay lập tức vâng dạ, Vũ Hoa liền ra hiệu cho thị nữ trẻ đi theo mình ghi chép lại.
Bấy giờ Phạm Minh Quang mới nhận ra, thị nữ ấy là cô bé mới tới đã đưa canh cho mình vào hôm ấy.
Khi ấy cô nhóc vẫn là thị nữ của Hữu trạch. Giờ đã chuyển qua dưới trướng Vũ Hoa ở Tả trạch rồi.
Xem ra trong gần hai mươi ngày đi vắng của y, Vương phủ cũng có không ít biến động.
Phạm Minh Quang liền bước vào.
Y điềm đạm nghiêm chỉnh nói: “Minh Quang chào cô ạ.”
Các vị tiên sinh cùng Chưởng thị giật mình, ngoài người hầu đang phẩy quạt không dám xao nhãng công việc, kẻ đang đứng thì quay ra, kẻ đang ngồi thì đứng dậy, cùng cung kính hành lễ: “Công tử đã về.”
Trịnh Liên đương nhiên không cần đứng, bà vui mừng cười, vẫy tay gọi y: “Con về rồi đấy. Nào, lại đây ta xem, có khỏe không hả?”
Phạm Minh Quang chỉ cúi đầu, bước nhanh đến bên cạnh bà, ngoan ngoãn nói: “Con khỏe lắm ạ. Cha mẹ con gửi lời hỏi thăm cô ạ.”
Trịnh Liên nắm lấy tay y, vỗ nhẹ cậu trai bà coi như con đẻ, dịu dàng nói: “Cho ta cảm ơn hai anh chị. Ôi, mấy ngày qua vất vả cho con quá. Mọi người nói sao rồi?”
“Dạ.” Y cũng nắm lấy tay bà, đáp lời. “Lê đại đương gia và Đinh đại đương gia đều mừng khôn xiết, đã ngay lập tức chọn lễ mừng, chuẩn bị lên đường rồi ạ. Nguyễn Thường đại đương gia vẫn đang bệnh, nên Ngài Nguyễn Thường Hiệu sẽ thay anh đi, bây giờ chắc cũng đã đến Tri An rồi, chẳng mấy chốc mà tới. Cha mẹ con đều tới ạ. Nguyễn Trung đã xin tự mình đến chuộc tội, nhưng Nguyễn đại đương gia sẽ tự tới, chuyện ở Thịnh An vẫn đang tra dở, Văn Quyết cũng kẹt ở đấy rồi.”
“Dương đại ca thì sao?” Trịnh Liên ngước nhìn y, bất an mà hỏi.
Khi Lý Duật Hoàng nhận phong tước, Thanh Sơn hầu Dương Mục không tới.
Nếu Lý Tình nhận phong, ông cũng không tới, vậy ngày họ mất Dương gia không còn xa.
Nhưng Phạm Minh Quang không về để báo tin dữ. Y để tin này cuối cùng là có dụng tâm.
“Hầu gia Dương Thanh Vân cùng em họ và bốn người cháu, tất cả bảy người Dương thị, chỉ trừ Văn Quyết, đều sẽ đến ạ.”
Trịnh Liên gần như nín thở, bà nhìn thật sâu vào mắt Phạm Minh Quang, tay nắm lấy tay y đến mức y thấy hơi đau, như nắm cọng lau cứu mạng. Chỉ đến khi y nói xong, chỉ đến khi bà xác nhận được qua ánh mắt y rằng y không hề nói dối hay nói quá, vẻ mừng rỡ mới rộ lên trong mắt và hơi thở phào của bà.
“Tốt quá rồi. Tốt quá rồi…” Bà lặp đi lặp lại tin mừng, rồi vỗ lưng Phạm Minh Quang như ngợi khen một tướng quân vừa lập đại công cái thế mà nói. “Đúng là Minh Quang của chúng ta. Con giỏi lắm. Đi nghỉ đi…ôi, nhìn con này, khổ cho con quá. Yến!”
“Dạ.” Ngô Yến thấy Trịnh Liên vui mừng đến vậy, cũng phấn khởi mà đáp.
“Chuẩn bị bữa trưa nay thịnh soạn vào, ta mời cả các tiên sinh nữa, chúng ta ăn mừng Minh Quang trở về.”
Các vị tiên sinh ngay lập tức đáp lời, chúc mừng y không thôi.
“Chúc mừng công tử.” Vũ Hoa cũng tỏ vẻ rạng rỡ mà nói, rồi lại quay ra cười nói với Trịnh Liên. “Đại lễ sắp tới, con xin phép Bà lui xuống chuẩn bị tiếp ạ.”
Trịnh Liên cho phép, vậy là Vũ Hoa cùng tỳ nữ trẻ lui ra. Trước khi đi, Vũ Hoa còn quay sang hành lễ thêm lần nữa với Phạm Minh Quang.
Y cũng gật đầu đáp lễ, rồi ghé tai Trịnh Liên, hỏi nhỏ: “Tình đâu rồi ạ?”
Trịnh Liên hơi chững lại giây lát, rồi vẻ mừng rỡ của bà mềm ra, tan thành ấm áp vô tận. “Vừa rạng sáng giờ Mão con bé đã phúc đáp lại toàn bộ giấy tờ cho các tiên sinh, chắc là đang nghỉ ngơi ở Thanh Sương viên đấy. Con tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi đi đã, trưa nay ta gọi nó đến, hai anh em ăn cùng nhau.”
“Dạ.” Phạm Minh Quang cười đáp, rồi xin lui ra.
Trịnh Liên còn vài việc cần bàn tiếp với ba người Phan, Tô, Lê.
Y đi ra khỏi thư phòng, lại không quay về gian nhà ở Hữu trạch của mình.
Y lén lúc không ai nhìn thấy, đi ra khỏi cổng.
Y không nhịn được. Y phải đến khu vườn tùng.
Phạm Minh Quang nghĩ mình không được thông minh lắm.
Đến tận khi đứng trước cổng vườn, khi tán lá kim đang rì rào mời gọi ngay bên tai, y mới tự nhận thấy mình đang trông luộm thuộm thế nào.
Râu mọc dài ra chưa kịp cắt, giày bám bùn chưa kịp thay. Áo thì vai sờn sườn rách.
Chỉ cần tưởng tượng Lý Tình sẽ thấy y trong bộ dạng thảm thương này thì y đã ngượng chín mặt.
Nhưng lòng lại không yên tâm.
Nên y lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng mặc kệ mặt mũi, tiến vào trong vườn.
Y nhìn thấy Lý Tình rồi. Nàng đang ngồi dưới gốc tùng, quay mặt khỏi hướng cổng, như y vốn đã mường tượng ra.
Chính xác vị trí ấy, là vị trí yêu thích của Lý Tình.
Nàng thích cái đoạn thân cây hơi hõm vào ở chỗ ấy, thích cỏ và cây xấu hổ mọc ở chỗ ấy, thích ba bông hoa bướm dại mọc ở góc tường ngay đối diện chỗ ấy, chỉ cần ngồi đó, hướng mắt lên là thấy chúng rung nhẹ trong gió. Nàng thích việc không phải đối diện cổng vườn, nơi người khác ra vào, sẽ làm xao nhãng tầm mắt nàng, lại còn gợi nhắc rằng dù nàng thích khu vườn đến mấy, nàng cũng sẽ phải rời đi. Nhưng cũng không thích việc quay lưng về phía cổng, không thích cảm giác rằng ai đó đang đi lại, làm gì đó sau lưng nàng. Chỗ ấy đủ để nàng dựa lưng vững vàng vào gốc cây, không trực tiếp hướng về phía cổng, nhưng khi nàng muốn, nàng chỉ cần khẽ quay đầu, là sẽ thấy được mọi thứ diễn ra ở cánh cổng.
Phạm Minh Quang khẽ bước chân. Y muốn hù cho nàng một cú.
Nhưng như bao lần trước, y chẳng bao giờ làm Lý Tình bất ngờ được.
“Anh trông giống hệt Khuê lúc nó giả làm con khỉ đấy.” Nàng chẳng cần ngước mắt khỏi tờ giấy trên tay, cũng chẳng cần xoay người, vừa nhàn nhã phẩy nét bút thảo, vừa vạch trần kẻ ngốc đang lẻn vào.
Phạm Minh Quang liền cười hì hì, cả khóe miệng cứ tự kéo lên trước câu nói của nàng.
Y đi thật nhanh đến, ngồi xổm trước mặt nàng rồi chôm đi cả giấy lẫn bút của nàng.
Lý Tình không kịp phản ứng, cũng không đủ sức giữ đồ trên tay lại, liền phải ngước mắt nhìn y.
Cuối cùng y cũng được gặp lại ánh mắt này rồi.
Lý Tình không giận dỗi hay hùa theo những trò đùa chọc tức của y như Trịnh Khuê. Nàng chỉ nhàn nhã ngước mắt nhìn Phạm Minh Quang, như một nữ hoàng thực thụ, biết rõ rằng thần tử của mình không bao giờ dám vượt quyền hống hách, chờ đợi y biết lỗi mà trả mọi thứ lại trật tự.
Lần này nàng cũng làm thế, còn y thì cũng như mọi khi, cười rồi trả lại cho nàng.
Y chỉ cần nàng nhìn y mà thôi.
“Xấu tính quá nha.” Y mới là người tỏ ra giận dỗi, tủi thân mà nói khi nàng không cười lấy cái nào mà chỉ lấy lại giấy bút của mình. “Anh vừa lập đại công đấy. Ai cũng chúc mừng rối rít. Thế mà Vương của anh thì chỉ thấy anh phiền thôi à?”
Lý Tình hừ nhẹ, rồi nhìn y, phán xét từ trên xuống dưới, dường như ánh mắt nàng biết nói, đang đáp lời y rằng “ừ, đúng là chỉ thấy anh phiền thôi,” vậy.
Bình thường nàng cũng toàn làm vậy.
Nhưng lần này nàng lại hơi nhướn mày dừng ánh mắt trên mặt y.
Có ý cười trên khóe môi nàng.
Nàng đưa tay lên tự vuốt cái cằm gầy nhọn nhỏ nhắn nhã nhặn của mình, hỏi: “Cái gì thế này?”
“Ngầu mà đúng không? Trông giống cha anh thời trẻ.” Y cười đáp, như tự mãn mà sờ lên cái cằm râu ngắn ngủn lởm chởm như bã đá cuội. “Vừa trưởng thành, vừa mạnh mẽ.”
Lý Tình phụt cười.
Nàng cố nhịn lại, như để giữ mặt mũi cho y, đến mức đôi vai nhỏ rung bần bật.
“Ơ kìa,” Phạm Minh Quang cảm thấy đáy lòng mình phát sáng, nhưng vẫn diễn nét vỡ mộng giận hờn, “anh cắt tỉa tâm huyết lắm đấy nhá. Sợi nào sợi nấy cũng có dụng ý đấy, em phân tích thử mà xem, đến cả Bạch Oanh nhìn xong còn khen đẹp nữa là!”
Lý Tình cười thật rồi.
Cười rạng rỡ. Cười thành tiếng.
Khanh khách như chim oanh.
Phạm Minh Quang luôn thích nhất là nghe và thấy nàng cười.
Sau khi thỏa mãn ngắm nhìn thành công của mình, y mới nghe lời đôi chân tê vì cưỡi ngựa mấy ngày đường mà giờ còn bày đặt ngồi xổm, dịch người ngồi bệt xuống ngay cạnh Lý Tình, dụi tay áo đầy bụi và mồ hôi của mình vào tay áo xanh sạch sẽ gọn gàng của nàng.
Lý Tình vừa cười vừa khẽ dịch ra cho y ngồi cùng, lại không để ý đến y tiếp mà quay lại dòng chữ nàng viết trên giấy.
Nàng đang làm thơ.
Phạm Minh Quang rõ ngay khi thấy Lý Tình tập trung vào tờ giấy này đến thế, như đang vội hoàn thành câu chữ trước khi cảm hứng tan hết.
Y nhoài đầu vào nhìn, thế là nàng nhanh tay che câu thứ tư lại.
“Ồ. Ngũ ngôn tứ tuyệt.” Y vừa nói, vừa đọc những dòng nàng chưa kịp che.
Chữ của Lý Tình rất đẹp.
Nàng là người cứng nhắc, thích kế hoạch, giờ giấc phải đúng không kẽ hở. Nếu nàng đã nói với ngươi giờ Mão nàng đến, thì chuông vừa báo chuyển thì, nàng sẽ xuất hiện ngay trước mặt ngươi. Khi viết công văn, phiếu lệnh, nàng cũng viết chữ khải. Ngay ngắn, thẳng tắp, nét nào ra nét ấy.
Nhưng khi làm thơ, nàng luôn viết chữ thảo.
Phạm Minh Quang thích chữ thảo của nàng. Bay bổng, mạnh mẽ mà uyển chuyển như một điệu múa.
“Tình thiên tích tuyệt hạo, dao ngọc minh nan bì…” Y đọc thành tiếng, bất ngờ khi thấy chữ “tình” trong tên nàng xuất hiện ngay đầu dòng đầu tiên. “Nhạn điểu hiên minh chuyển… Câu cuối là gì?”
Lý Tình đẩy cái đầu bết mồ hôi của y ra, cười hỏi như thách thức: “Anh đoán đi.”
“Bằng bằng trắc trắc trắc… trắc…bằng…Thế là vần bằng… Hừm….” Y cũng thật sự nghiêm túc đoán, nghiền ngẫm niêm luật, nhưng chẳng nghĩ ra được câu gì.
Lý Tình lại cười y, nói: “Anh mà định xét đúng theo luật thì còn lâu mới đoán ra.”
“Thế là phá niêm luật hả?”
Lý Tình lại không để y tiếp tục trò chơi trẻ con này nữa, gấp giấy lại rồi cất đi, đứng dậy thu gọn nghiên bút.
“Ơ, tưởng em đang làm dở.”
“Muốn sửa mãi, mà tại anh nên chốt rồi. Không sửa nữa. Không đúng luật thì để vậy thôi.”
“Ba câu trên đúng đấy chứ.”
“Thế hả…” Lý Tình lại ậm ừ, nhấp nhả ẩn ý mãi. “Câu cuối đặc biệt đấy.”
Phạm Minh Quang đứng dậy, giúp nàng cất gọn bút nghiên.
Lý Tình cũng để cho y làm hộ.
Thế là nàng không định cho y biết thật.
“Sao nay lại có hứng làm thơ thế?” Y đổi chủ đề, vừa cất bút nghiên lên giá gỗ vừa hỏi.
Lý Tình không đáp, đợi đến khi y quay người lại nhìn nàng, mới mỉm cười nói: “Ban nãy đi qua nơi mấy lồng chim treo ở sau điện chính, vừa đúng lúc trời sáng thì chúng hót.”
“Chào em à?” Y chọc nàng.
“Chắc vậy…” Lý Tình hơi nghiêng đầu. “Em cũng có phải chim đâu, nghe không hiểu.”
Phạm Minh Quang cũng không biết nên nói gì tiếp, thế là hai người lại chìm vào im lặng.
Một hồi, y chợt thấy người dọn dẹp lướt qua bên ngoài.
Thế là y bèn nói: “Dạo này mọi người gọi em là ‘chủ nhân’ rồi hả?”
“Ừ. Cứ lăn tăn nên gọi bằng Thế tử hay Vương mãi, nên tự nhiên chẳng ai bảo ai mà gọi thành như vậy.” Nàng đáp.
Lại là một hồi im lặng.
Cuối cùng, Phạm Minh Quang cũng dốc dũng khí, nói câu y đã rất do dự không biết nên nói không: “Anh đi qua Đèo Giành, thắp một nén hương cho anh Hoảng, báo cho anh ấy biết em sắp thụ phong rồi.”
Quả nhiên, nụ cười của Lý Tình trầm xuống. Nàng rủ mắt, nhìn vào hư không.
Nàng làm thế khi nghe về Lý Hoảng.
Nhưng y sợ Lý Tình đã cãi nhau với Trịnh Liên, lại thấy tiếc nếu y không kể cho nàng về Lý Hoảng.
Y không muốn bỏ mặc sự khó xử lúc này.
Sắp đến ngày giỗ của Lý Duật Hoàng và Lý Hoảng rồi.
Cũng sắp đến sinh nhật thứ mười hai của nàng.
“Anh từng hứa với em khi nào đó anh sẽ đưa em đi gặp Hoảng. Trong tám năm tới, kiểu gì anh cũng sẽ thực hiện được lời hứa.” Một lời hứa từ khi Lý Tình còn rất nhỏ, khi nàng mới chỉ biết Lý Hoảng là anh trai mình, chứ chưa biết Lý Hoảng là Thế tử trước kia của Lũy Xương. Nhưng Phạm Minh Quang vẫn không từ bỏ nó. Lý Hoảng giống như anh trai của y vậy, một người anh hơn y sáu tuổi, lúc nào cũng bao dung với y. “Tình,” Phạm Minh Quang nói, nhắc lại điều y luôn nhắc đi nhắc lại suốt mười hai năm qua, “Hoảng là anh em mà.”
Lý Tình im lặng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tùng reo khẽ.
Cuối cùng, nàng ngẩng đầu, giương màn mi, khẽ mỉm cười: “Ừ. Em biết mà.”
Phạm Minh Quang cũng khẽ cười, y vô thức đến gần Lý Tình hơn, xoa đầu nàng nói: “Vậy nên đừng buồn nhá. Bọn anh biết là sốt ruột lắm.”
Tám năm nữa là khoảng thời gian rất ngắn. Mười hai năm qua y chưa thực hiện được lời hứa ấy. Nhưng y không muốn bỏ cuộc. Y muốn trước khi phải vĩnh biệt, y có thể giúp nàng hòa giải với Lý Hoảng.
Lý Tình dường như hơi ngỡ ngàng trước cử chỉ này của y, nàng nhìn y, rồi khẽ gọi: “Minh Quang.”
“Ừ.” Y cũng vô thức khẽ đáp.
“Thật may vì em có anh ở đây.” Chẳng hiểu sao, nàng tự nhiên nói vậy.
Phạm Minh Quang ngơ ngác nhìn nàng. Nàng cũng đang nhìn y.
Nhìn chằm chằm, nhốt hình ảnh y trong đôi mắt đen láy trong veo của nàng.
Bây giờ y mới nhận ra y đã đứng gần nàng đến mức nào.
Con tim y xoắn lại.
Y thấy nó đập thật mạnh. Thật vang. Thật rõ.
Chàng thanh niên thấy mặt mình nóng rực, đỏ ửng gò má.
Lý Tình như cũng bị y dọa sợ, dọa xoắn xuýt, cũng đỏ rực gương mặt mà lùi lại.
“V-vậy… Anh đi tắm đây nhé!” Phạm Minh Quang ngượng ngùng chữa cháy nói, rồi chạy tót ra ngoài.
Chết mất.
Y luôn muốn làm một người anh của Lý Tình.
Thay cho Lý Hoảng. Bởi y luôn biết đó là điều Lý Hoảng muốn.
Ban đầu chỉ là như vậy.
Nhưng trái tim lại ngày càng xoắn xuýt không thôi.
---------------------
Vũ Hoa đỡ trán khi nghe toán người mới kể lại việc nhầm lẫn hôm nay.
Nàng chán nản phẩy phẩy tay, đám người hầu liền lui ra, chỉ để lại một cô nhóc mười tuổi bé xíu, vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt đứng tại chỗ.
Nữ tỳ đã theo nàng ghi chép sáng nay vừa quay lại sau khi giao kế hoạch mới cho Lê Diệu không để ý bước vào. Vũ Hoa lườm lên nhìn cô, cô mới nhận ra không khí trong phòng, liền lui xuống, đóng cửa.
“Lần thứ mấy rồi nhỉ, Phan… Liên Ý, đúng không?” Vũ Hoa ngồi xuống giường, hỏi.
“Phạm ạ… Phạm Liên Kỳ ạ.” Cô bé bẽn lẽn nói. “Lần thứ mười ạ.”
“Ngươi có thật sự nhận được mặt chữ không thế?” Vũ Hoa không quan tâm tên cô bé chính xác là gì, cũng không cần biết đây là lần thứ chín hay thứ mười nữa.
“Em…” Cô bé không dám nói hết, dù hẳn cô muốn nói là cô biết.
Người hầu của Vương phủ phải là người biết chữ.
Vũ Hoa bất lực thật rồi.
Con nhóc này trẻ quá. Trẻ con. Đến mức nó còn không hiểu nàng hỏi vậy có ý gì.
Sao nàng lại không biết nó sai bao nhiêu lần rồi, hay có biết chữ hay không chứ.
Nhưng nàng đâu có quan tâm! Nàng muốn đuổi nó đi lắm rồi.
Không, nếu không phải Ngô Yến đích thân báo cho Trịnh Liên biết những người bà ta chọn cho Vũ Hoa, nếu không phải trước đây nó là người của Trịnh Liên, nếu không phải việc thuyên chuyển nó đến đây là lệnh của Lý Tình, thì Vũ Hoa đã chôn nó luôn rồi!
Cuối cùng, nàng thở dài thườn thượt: “Tại sao ngươi lại ở đây, hả? Ngươi mới có mười tuổi, ai lại bắt ngươi vào đây làm việc cơ chứ?”
“Em cũng đâu còn cách nào khác…” Cô bé thực sự không hiểu ẩn ý của Vũ Hoa, rất chân thành mà giãi bày. “Nhà em nghèo mà… Em lại còn vừa thấp vừa yếu, nên đâu có xin làm công hay huấn luyện làm binh sĩ được đâu…”
Vũ Hoa thật sự không biết phải nói sao cho con nhóc con này hiểu nữa, liền gắt gỏng hỏi, chính ra nàng chỉ định hỏi chính mình: “Nghèo đến mức nào cơ chứ?”
Nhưng tất nhiên, Liên Kỳ nghĩ nàng hỏi cô bé thật, nên giải thích rất nghiêm túc: “Mẹ em huấn luyện xong thì không được chọn làm binh, nên về làm thợ xây cho một ngôi chùa, rồi bà bị ngã lúc chưa xây xong, gãy chân nên không làm tiếp được. Mà vì chưa xây xong nên họ không trả công. Thế là dốc hết tiền ra cứu chân xong thì hết sạch bách. Bố em thì thi mãi không đậu cái gì, đi viết dạo thì không ai mua cho…Nhà lại còn có bảy tám đứa…”
Vũ Hoa nghe cô nhóc kể, phản ứng đầu tiên lại là nghĩ: Thảo nào, nhà nghèo mà có cái tên khó nhớ thế.
Nhưng rồi sau đấy cũng chẳng hiểu sao xuôi bớt tức giận.
“Nát bét thật nhỉ.” Nàng nói, trong vô thức, quay về cách nói chuyện bình dân mà nàng cứ tưởng nàng đã quên sạch.
“Dạ.” Cô bé cũng chẳng để ý Vũ đại nhân đột nhiên nói chuyện như chị hàng xóm, chỉ đồng ý rất nhanh. “Nát như tương.”
Vũ Hoa đột nhiên lại thấy tức cười, tức giận đi đâu mất cả. Nàng hỏi: “Thế giờ tính làm ở đây rồi gửi tiền ra cho ông bà ở nhà hả? Cả nhà ở vậy?”
“Dạ… Bố cũng cố xin cái chân làm ruộng rồi, cũng có ít gạo nên không đói hẳn. Nhưng mà phải nuôi thêm miệng ăn nữa thì chắc chết.”
Vũ Hoa không nói gì tiếp nữa.
Nàng bó tay thật rồi.
Mấy ngày nữa, mà có khi mai kia, người của sáu nhà sẽ tới.
Nhưng cũng không đuổi đứa trẻ này nổi.
Thế là nàng đứng dậy.
Ve dạo này ồn ào quá. Mờ hết cả những tiếng to nhỏ khác trong đầu.
“Từ mai đi theo ta đi vậy.” Nàng nói với cô bé. “Ta bảo gì thì làm nấy. Ta không bảo thì đừng làm. Còn không biết gì thì hỏi ngay.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
Đồng sắt, đồng bạc, đồng vàng: hai trăm đồng sắt đổi ra một đồng bạc, năm trăm đồng bạc đổi ra một đồng vàng
Đồng bạc là đồng sắt mạ bạc, chứ không phải bạc thật. Đồng vàng làm từ vàng thật, nhưng kích thước nhỏ hơn đồng sắt và đồng bạc.
Ba câu thơ của Lý Tình: “晴天晰絕皓,瑤玉光難比。雁鳥掀鳴囀,”
Tạm dịch: Trời kia sáng sạch tuyệt vời, ánh ngọc quý sáng mấy cũng khó mà bì được. Chim điểu, chim nhạn rộ tiếng kêu hót, …
Câu bốn sau này sẽ rõ.
Nhận xét
Đăng nhận xét