Chương 9: Lưỡng đạo
Mùng một tháng sáu vừa tới. Đã là ba ngày sau khi hạ táng Lưu Lam.
Bàn thờ bên ngoài hương khói
không lúc nào dứt.
Trong phòng nghị sự đèn đuốc
không lúc nào thôi.
Áo tang đã mặc liền mấy bận.
Đêm nay lại là một đêm không ngủ.
“Nếu ngày hai mươi lăm mới bắt
đầu đi đường bộ từ Xích Thành thì ít nhất phải mười ngày nữa Bệ Hạ mới tới
nơi.” Lưu Thanh xoa mi tâm mà ảo não nói. Anh xem xét qua lại những bức thư qua
lại mấy ngày qua, không khỏi thấy đau đầu. “Lý Vương khẳng định khoảng mùng tám
Trịnh tướng quân mới đến, vậy thì Ban Dung không thể hoàn toàn trông cậy vào
viện binh được.”
“Tướng quân Thạch đã chuyển
giao ở Khải Dung xong rồi, thưa công tử.” Hồ Phù Sáng vừa đăm đăm nhìn vào bản
đồ, vừa nói. “Nếu may mắn thì ta có thể dùng thế gọng kìm để hỗ trợ Ban Dung.”
“Vẫn phải chọn ra tướng mới giữ
hai huyện Ban, Thiết.” Chương Kiều lại nói. “Không thể phụ thuộc toàn bộ vào
Lưu Thạch vợ ta được, nàng ấy chỉ giữ năm nghìn thủ vệ Khải Dung, cùng lắm chỉ
có thể hỗ trợ được Ban Dung thôi. Nếu bị đánh vào cả từ Thiết Dung thì phải bỏ
thành. Nếu bây giờ không chọn ngay, sau này cũng càng khó chọn.”
“Chú.” Lưu Thương chợt lên
tiếng sau hồi lâu im lặng nhìn vào bản kế hoạch và bản đồ.
Chương Kiều nghe tiếng, lập tức
quay ra đáp: “Vương, ta có thể đi Thiết Dung.”
“Ta đâu thể để cả chú cũng ra
trận được?” Lưu Thương lại nói. “Để cô yên tâm giữ trận thì chú và Huyên cứ ở
lại Hiệu Khê giữ nhà thôi. Quân lương năm nay cũng phải dựa vào Hiệu Khê ba
phần.”
Y nói như thể đây không phải là
phòng trừ, mà là thực sự đang có chiến tranh.
Chương Kiều ngay lập tức hiểu y
đã có dự định sẵn trong lòng, bèn không lên tiếng nữa.
Lưu Lam mất đi, Lưu Thương phải
bỏ lại chức Tổng Chỉ huy Thủ vệ Định Khê, Hà Hạo phải bỏ lại chức Chỉ huy Thủ
vệ Khải Dung, Lưu Thanh phải bỏ lại chức Chỉ huy Thủ vệ Ban Dung, Sĩ Biên Lương
bị thuyên chuyển khỏi Thiết Dung. Lưu Thạch đã phải cầm lại thiết chùy sau bảy
năm lui khỏi chiến trường để trông giữ Khải Dung, nhưng vẫn là không đủ. Hai
trên tổng bảy huyện biên thùy đang bị mất tướng, chảy về Vương phủ ở Định Khê.
Phải ngay lập tức lấp đầy chỗ
trống này.
Hồ Phù Sáng là sĩ phu trong
Vương phủ lâu năm, đã ngay lập tức nhận ra ý đồ của y mà nói: “Sĩ tướng quân
trước khi về nhậm chức Tổng Chỉ huy đã để lại Thiết Dung cho phó tướng Lã
Khiết, xem qua thực tích của ông ấy, xem chừng cũng có thể tin tưởng. Vương thấy
thế nào ạ?”
“Lã Khiết?” Lưu Lục vốn đang
cảm thấy gượng gạo giữa cuộc họp cứng nhắc, chỉ thiếu điều muốn biến thành bóng
ma, thì lại bị thu hút bởi cái tên này. “Người từ Viên Loan Lã thị?”
“Không phải vừa đẹp sao?” Lưu
Thương nắn khớp ngón tay, hỏi. “Lã Khiết là người từ Viên Loan đến, gần vua, Bệ
Hạ cùng Thái úy cũng có thể yên lòng.”
“Vậy Ban Dung thì sao?” Lưu Lục
bị khích lên rồi. Thiết Dung cậu có thể chấp nhận để người từ phía bắc xuống
giữ, nhưng Ban Dung nằm giáp cạnh Khải Dung mà cô cậu Lưu Thạch đang giữ, cậu
không muốn cho người ngoài đụng vào. “Em có thể giữ Ban Dung.”
“Lã Khiết cũng từng ở dưới
trướng cô, Vương, để Lã Khiết đến Ban Dung thích hợp hơn.” Lưu Thanh gấp lại
chỗ thư từ ngày tháng nhức đầu, nói câu chốt hạ. “Lục đến Thiết Dung là vừa
đúng rồi.”
---------------------
Cuộc họp kết thúc khi Lưu
Thương phê đỏ công văn bổ nhiệm. Vừa đúng sang giờ Sửu.
Lưu Thương ra khỏi phòng họp
đầu tiên.
Y hít khí trời đầy phổi, cảm
thấy bớt chút bí bách.
“Chút nữa ta sẽ xem xét gửi hồi
đáp cho Phạm công tử, chỗ thư từ này phiền Hồ tiên sinh lưu trữ giúp ta.” Lưu
Thanh vừa đi vừa nói với Hồ Phù Sáng, hai người cùng các vị tiên sinh ghi chép
tính toán bước ra cùng một lúc, khi nhìn thấy Lưu Thương vẫn đang đứng ở ngay
bên ngoài phòng, bọn họ liền khựng lại đôi chút. Hồ Phù Sáng và các vị tiên
sinh ngay lập tức cúi chào xin lui. Lưu Thanh thì nhìn Lưu Thương.
Y phất tay bảo anh đi, vậy là
Lưu Thanh chỉ chỉ vào trong phòng như nhắc nhở, rồi mới rời đi để làm nốt việc.
Chương Kiều cũng bước ra ngay
sau ấy.
Ông cân nhắc rồi bước xuống bậc
thềm, đi đến bên cạnh người cháu bên vợ đang đứng trong sân.
“Hai cô cháu giống nhau thật
đấy.” Ông than thở.
“Trước khi cô đi Khải Dung đã
biết là chú sẽ không chịu ở nhà rồi. Con cũng đâu thể mạo hiểm chọc giận cô
được.” Lưu Thương cũng thở dài đáp.
Chương Kiều không phải người
quá tham lam. Nhưng ông cũng không phải người an phận.
Trên hết, ông không phải kẻ ngu
ngốc.
Nếu Lưu Thương đã không muốn để
gia đình ông thâu tóm ba huyện biên cương thì ông cũng không nên cố chấp bám
víu vào đó.
“Ngồi ở vị thế của ta, cứ như
lúc nào cũng đứng ở ngã rẽ vậy.” Ông nói. “Muốn chiều lòng vợ thì lại mất lòng
cha mẹ anh em, muốn chiều lòng chủ là lại mất lòng thuộc hạ, muốn theo chữ
‘trung’ thì lại khó toàn chữ ‘nghĩa’.”
Lưu Thương khẽ bật cười, y đưa
tay vuốt vuốt chỏm râu lởm chởm của mình, đáp: “Con cũng đang phải vừa chiều
lòng cô, vừa chiều lòng chú đây mà.”
“Vậy xem ra con còn phải cố
chiều lòng thêm vài người nữa rồi.” Chương Kiều cũng khẽ cười, ông vỗ vai cháu
trai, nói. “Lưu Lục cũng đang đứng ở ngã rẽ đấy.” Rồi ông cũng rời đi. Đêm nay
ông nên tranh thủ ngủ.
Sắp tới phải sống dưới mắt vua,
không còn nhiều đêm để ngủ nữa.
Lưu Thương chỉ nhìn theo ông
một lúc rồi lại rời mắt nhìn về phía trong phòng.
Lưu Lục vẫn đang nghiền ngẫm
bên bản đồ.
Xem ra y không nên đợi tiếp
rồi.
Lưu Thương quay lại phòng họp.
Lưu Lục cũng không buồn đứng lên chào anh trai. Chỉ nói: “Cứ phải là Lã Khiết
à?”
“Hỏi cô Thạch ấy.” Y đáp, rồi
kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh em, tự rót cho mình một tách trà đặc. “Uống
không?”
“Anh không định ngủ thì đừng
xui em chơi dại theo.”
“Giờ mày cũng không mách lẻo
anh được với ai nữa đâu.” Lưu Thương mặc kệ, vẫn tiện tay rót luôn cho cậu một
tách. “Tối nay định ngủ thật à?”
Lưu Lục lườm Lưu Thương. Cậu
uống cạn tách trà đặc trong một ngụm.
Cậu có đầy đủ lý do để giận y.
Nhưng cậu cũng hiểu y đang bắt
cậu đối mặt với sự thật.
Trước đây, anh cả chắn cho họ
mọi vấn đề, chị dâu cả cũng có thể đánh đông dẹp tây, nhưng bây giờ thì không
còn như thế nữa.
Lưu Thương là Định Phủ vương
rồi.
Còn Lưu Dã và Lưu Di là Thế tử.
Hà Hạo không thể tiếp tục nắm
bất kỳ thực quyền nào nữa.
Lưu Thanh còn phải lui xuống,
làm một cánh tay đắc lực không có thực chức bên cạnh anh trai.
Lưu Lục phải kiềm chế lại và
trưởng thành.
Giờ cậu phải thực sự gánh vác
gia đình.
“Khi anh bằng tuổi mày bây giờ,
anh từng nghĩ Tổng Chỉ huy Thủ vệ Định Khê là quá thấp.” Lưu Thương biết Lưu
Lục đang hiểu lời mình. Thật may mắn khi gia đình họ không có kẻ ngốc. “Nhưng sau
đấy anh cứ nhớ lại lời cha mẹ nói, nhớ lại cái cách tay anh Lam run rẩy khi
nhận lấy danh vị Thái tử. Hóa ra cao hay thấp cũng chẳng cái nào tốt hơn cái
nào. Anh cứ phải chạy qua chạy lại mãi, rồi cũng thấy quen. Tự dưng lại thấy
cái chức Tổng Chỉ huy Thủ vệ Định Khê cao như núi.”
“Tại sao?” Lưu Lục hiểu, nhưng
cũng không hiểu.
Cậu mới năm tuổi khi cha mẹ
mất, khi anh cả trở thành Thái tử. Cậu không nhớ nổi lời cha mẹ, cũng không nhớ
liệu Lưu Lam đã run hay không. Cậu cũng không phải chỉ huy nào cả, cậu chỉ là
một tên công tử bột ăn bám mà thôi. Cậu không như các anh, cậu không phải con
của Sói, Cao Họa sư hay nói rằng chỉ cần tin vào Sói thì cậu sẽ là con của
Người, nhưng cậu không sinh ra với ân điển có thể điều khiển máu, ngay cả khi
cậu mượn máu của cha, của mẹ, hay của các anh mình, cậu cũng không thể. Sói đã
ruồng bỏ cậu hoàn toàn, đẩy cậu sang một bên, gạt cậu ra khỏi chính gia đình
mình. Nhưng mọi người lại hay nói rằng nhờ vậy mà cậu là phép màu cha mẹ đã
mong đợi.
Nếu cậu cũng được ban ân bởi
Sói, vậy có lẽ cả gia đình cậu đã chết rồi, hoặc họ đang ngồi trên ngai báu,
trị vì cả Đại Bàng này. Trị vì trên máu thân nhân, họ hàng của họ.
Vậy nên vị trí nào đối với cậu
cũng là cao. Nhưng đồng thời, cũng là thấp.
Vị trí của gia đình này là như vậy.
Họ ở đâu cũng không thực sự phù hợp.
Họ đứng ở ngã rẽ. Chọn đi trên
con đường nào cũng là không đúng.
Điều này cậu hiểu.
Nhưng cậu không hiểu nhất, là
sự cẩn trọng ấy ở Lưu Thương.
Lưu Thương đáng ra nên là Định
Phủ vương từ lâu rồi.
Tổng Chỉ huy Thủ vệ là quá
thấp.
Còn Lã Khiết chỉ huy Thủ vệ Ban
Dung là quá cao.
“Bởi vì…” Lưu Thương phân vân
giữa vài câu chữ, cố gắng tìm từ có thể diễn tả chính xác ngã rẽ của họ, con
đường họ đã chọn đi.
Từ ngữ thật khó. Nó không nói
đủ được sự phức tạp này.
“Anh không thích chỉ huy người
ta.” Y chọn ra được một vài từ y thấy khá hợp. “Anh cảm thấy giọng anh quá to,
mà tai anh lại không đủ thính. Những người bên dưới có rất nhiều điều thú vị và
thông thái trong trí óc họ. Nhưng chỉ cần anh mở miệng, tất cả những thứ thú vị
và thông thái ấy liền ỉm đi, chìm xuống, trôi đi mất. Mà khi làm Tổng chỉ huy
thì anh lại cứ phải nói.”
Lưu Lục im lặng. Chắc cậu thấy
y nghĩ quá nhiều.
Chịu thôi, y không giỏi nói
chuyện.
“Người ngoài, từ phía bắc
xuống, thì không thú vị và thông thái đâu.” Cậu cuối cùng cũng cất tiếng. Có lẽ
bây giờ cậu mới tìm được từ ngữ của riêng cậu.
“Biết đâu Lã Khiết lại thú vị
và thông thái thật.” Lưu Thương cười nói. “Em cũng đã gặp ông ta đâu, đúng
không? Nếu em muốn ông ta không chống lại em, thì em phải cho ông ta lý do để
hợp tác với em chứ. Muốn thế thì phải moi móc ra ưu điểm của ông ta thôi.”
“Cô Thạch bảo để ông ta đến Ban
Dung thật à?” Lưu Lục quay ngược cuộc hội thoại, hỏi câu cậu định hỏi từ tận
ban nãy.
“Không.” Lưu Thương thành thật
đáp. “Nhưng em mà hỏi cô thì cô chắc chắn sẽ bảo đúng.”
“...” Lưu Lục không biết nói gì
nữa. Nhưng cũng bắt đầu thấy cậu cần đến Thiết Dung để moi móc Lã Khiết thật.
Cậu tự nhiên rót một tách trà đặc rồi uống, vị đắng nuốt đến bụng rồi mới nhận
ra nãy giờ Lưu Thương không uống ngụm trà nào.
Cậu quay đầu nhìn y. Y đang
cười cười nghịch tách trà còn nguyên của mình.
Thằng anh khốn nạn. Cậu nghĩ. Rồi ngao ngán nhận ra hình
như tối nay có mỗi mình cậu mất ngủ.
Lưu Lục ảo não về nhà, thì thấy
Lưu Di đang ngồi ở bậc thềm trước gian nhà.
Cậu quay đi, định bụng sang chỗ
Lưu Thanh chiếm chỗ ngủ.
“Chú út!” Lưu Di gọi. Cô bé
nhận ra cậu ở đây rồi.
Lưu Lục không trốn được nữa,
bèn bước vào trong sân.
“Ta không biết gì về sổ sách
thư từ đâu đấy, cái này phải hỏi chú Thanh của con.” Cậu nói.
Nhưng Lưu Di hiển nhiên không
đến hỏi cậu về những thứ đó. Ai cũng biết cậu không phải người giỏi giấy tờ.
Cô bé buộc tóc gọn gàng, quần
áo nhẹ nhàng dễ vận động. Trên cổ tay cô đeo chiếc vòng thép, nhưng lại ôm lấy
một thanh kiếm gỗ trong lòng.
Ánh mắt Lưu Di sắc lẹm, cô bé
kiên quyết nói: “Mẹ con đã đích thân tuyển chọn quân thủ vệ Khải Dung. Nếu
không phải bà ấy thì phải là con hoặc Lưu Dã lãnh đạo họ. Dạy con đi.”
“Bây giờ là ban đêm đấy.” Lưu
Lục tự hỏi ai bày cho Lưu Di cái trò dở hơi như vậy, cũng kiên quyết nói. “Có
làm gì thì cũng không phải bây giờ.”
“Sân thắp đèn là đủ sáng mà.”
Lưu Di lại không chịu thua. “Chú hai bảo con tối nay chú sẽ không ngủ.”
Cái khỉ!
Lưu Lục chửi thầm trong lòng,
biết là mình trúng phải liên hoàn kế rồi.
Cậu vò đầu bứt tai một lúc, rồi
lại quay qua nhìn cháu gái mình.
Dưới ánh sao đêm và ánh nến,
cậu thấy mình không biết phải nói sao.
Cậu không nỡ từ chối.
Đôi mắt cô bé đỏ ửng, cả mấy
ngày qua, đây là lần đầu tiên sau khi về nhà, Lưu Di thể hiện sự quyết tâm và
linh lợi này.
Lưu Lục như gặp phải ảo giác,
như thể anh cả cậu vẫn đang đứng ngay bên cạnh, bảo cậu chơi với hai đứa nhỏ
của anh.
Cậu vẫn luôn khó chịu từ chối.
Lưu Lục khụt khịt khi cái cảm
giác cay cay nhức nhức xộc lên sống mũi, ngắc ngứ ở họng. Cậu quay mặt đi,
ngẩng lên trời nhìn trời đếm sao, sao cho mắt không chảy nước.
“Sao lại là ta?” Cậu hỏi sau
khi đã nuốt nước bọt vài lần. “Ta không dạy con dùng Họa Huyết thuật được.”
“Nhưng không ai giỏi dùng kiếm
bằng chú cả.” Lưu Di lại nói. “Trong cả Định Phủ, thậm chí cả Đại Bàng này.”
Lưu Lục không quay đầu lại. Cậu
chỉ hít một hơi thật sâu.
“Con biết tại sao không?” Cậu
hỏi.
Lưu Di dường như không ngờ cậu
sẽ hỏi vậy. Cô bé ngỡ ngàng chút, rồi lưỡng lự nói: “Chú khỏe nhất ạ…?”
Lưu Lục ngay lập tức rút cả
kiếm cả bao đang dắt ở hông ra, cậu xoay người nhanh như chớp, không rút bao ra
mà vung kiếm, gạt ngã Lưu Di, rồi giương mũi kiếm vẫn bọc trong bao về phía cô!
Lưu Di giật mình không phản ứng
kịp. Không có lý nào cô bé có thể phản ứng kịp.
Lưu Lục là kiếm sĩ giỏi nhất
của Định Phủ. Thậm chí, của cả Đại Bàng.
Lưu Di ngã ngồi, thanh kiếm gỗ
rơi khỏi tay, lăn lóc trên mặt đất. Cô bé ngơ ngác, sửng sốt nhìn chú mình.
Khi cô bé dường như sắp bật
khóc và quát Lưu Lục, cậu nói:
“Bởi vì ta không giống cha con,
không giống anh Thương và anh Thanh, không giống con và anh con. Ta không phải
Họa Huyết sư. Ta chỉ có một cách duy nhất để sánh vai được với các anh ta, là
thứ này.”
Nói rồi, cậu xoay tay tung thanh
kiếm lên không, để nó cắm thẳng xuống mặt đất. Thanh kiếm còn nguyên bao, cắm
thẳng xuống mặt đất như dao sắc chém đậu phụ.
Cậu quay người lấy thanh kiếm
gỗ đặt ở giá tập ngoài sân, lại giương về phía Lưu Di.
“Ta sẽ đi Thiết Dung, không
phải Khải Dung, cũng không phải Ban Dung. Nếu con quyết tâm đến mức không còn
đường lui nữa, thì hẵng đâm đầu vào.” Cậu nói. “Nào, cách duy nhất của Thế tử
Lưu Di là gì đây?”
Lưu Di ngơ ngác, sửng sốt nhìn
chú mình.
Nhưng nước mắt và ấm ức lại
chui hết vào trong.
Cô bé chống tay lên, đứng dậy,
cầm lấy thanh kiếm gỗ của mình.
Cô bé nhìn trong ánh nến mờ,
học theo tư thế của Lưu Lục.
Cô bé giương kiếm, vụng về,
nhưng tay nắm rất chắc.
“Con phải mạnh hơn Lưu Dã.” Lưu
Di nói.
Lưu Lục là tướng tốt trấn thủ Thiết
Dung. Lưu Thương không bao giờ nghi ngờ khả năng của cậu.
Lưu Di sẽ đi cùng cậu, cô bé sẽ
được mài giũa ở đó, còn cậu sẽ không thể bị ai coi thường.
Lưu Thương có thể không phải là
anh hùng, y không chắc mình đã đi nước cờ hoàn hảo, nhưng y tin mình đã làm
đúng.
---------------------
Sáng ngày mùng hai lại phải
họp.
Lưu Thanh bước vào phòng họp
với một cái đuôi mới.
Còn chòm râu lởm chởm của Lưu
Thương thì đã được cạo gọn gàng.
Lưu Dã ôm chồng giấy tờ chú và
em gái đã dành cả hai ba ngày để giảng giải cho cậu hiểu.
Mẹ Hạo đã đóng cho cậu một
quyển sổ ghi chép mới.
Lưu Thương đã tặng cho cậu cây
bút đúc từ Xích Thạch của y, do chính y làm ra. Một chiếc bút có thể lưu mực
bên trong thân và đẩy mực ra khi viết. Một cây bút để cậu nghe ghi nhanh chóng
tại chỗ.
Cậu sẽ bắt đầu với vai trò là
thư đồng của công tử Lưu Thanh.
Cậu không được quyền nghĩ đây
là vị trí thấp.
Cũng không được ngạo mạn nghĩ
đây là vị trí cao.
Cho đến khi cậu trở thành một
Thế tử xứng đáng.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Xích Thành: (thành đỏ) Kinh đô
của Đại Bàng
Định Khê: Vương phủ Định Phủ đặt ở Định Khê
Viên Loan: nằm ở phía tây Xích
Thành, từng là nơi Thánh Tông Hoàng Đế, vị vua thứ ba của Đại Bàng, ở và được
nuôi dạy, cũng là nơi Ngài gây dựng lực lượng trước khi tiến về Xích Thành, lật
đổ ngụy đế.
Tổng Chỉ huy: Chỉ huy thủ vệ binh nơi đặt Vương phủ có quyền chỉ huy tất cả các
lực lượng thủ vệ binh dưới quyền quản lý của Vương phủ, nên được gọi là Tổng
Chỉ huy.
Lưu Thạch: họ Lưu, tên Thạch,
thạch “石” trong “cẩm thạch”.
Nhận xét
Đăng nhận xét