Chương 22: Tương lai ta đặt vào con

Hai con ngựa phi như bay về phía cổng thành của thành Định Khê sau khi tin dữ từ Lũy Xương được Phi Vân trạm mang đến trong đêm.

 

Sáu đại gia tộc đã tự mình viết thư báo tin thay cho tân vương, việc của người Lũy Xương, không cần đến Đại Ngự và Thú vệ lên tiếng hộ.

 

Ngựa của Trịnh Khâm đã chạy rất nhanh rồi, ông không muốn chậm một giây phút nào cả, nếu giờ ông có thể tự mình chạy để ngựa phi nhanh hơn, ông đã làm vậy rồi. Nhưng Lưu Thương vẫn thúc được ngựa vượt qua ông.

 

Khi đến gần tường thành, y hét lớn: “Thông quan!”

 

Sĩ Biên Lương không cần nhìn xuống, chỉ cần nghe giọng bạn thân, cũng là chỉ huy cũ, liền ngay lập tức ra lệnh: “Mở cổng!”

 

Lưu Thương dừng ngựa của mình dẹp vào một bên, để ngựa của Trịnh Khâm vọt qua khi cổng thành Định Khê đã mở rộng, sẵn sàng tiễn người đi.

 

Ông cũng không kịp quay đầu cảm ơn Lưu Thương, chỉ càng cúi sát người, thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa.

 

Phải thật nhanh.

 

“Biên Lương, cho người mang theo ngựa nhanh nhất bọn mày có, giúp tao đi theo mở hết cổng thành cho Trịnh tướng quân. Nhanh lên.” Lưu Thương nói, đưa lệnh bài cho Sĩ Biên Lương.

 

Sĩ Biên Lương lấy lệnh bài bằng một tay, ngay lập tức chạy đi tìm người ngựa.

 

Trịnh Khâm không đợi hay hỏi một câu nào ngay sau khi biết tin, ông chỉ tìm ngựa, và chạy. Cũng không kịp nghĩ ra làm cách nào ông có thể ra khỏi Định Phủ trong tình trạng tăng cường an ninh bảo vệ Hoàng Đế.

 

Lưu Thương đã phải vội đuổi theo để giúp ông mở cổng thành.

 

Y đứng đợi ở cổng lớn, cho đến khi người lính đưa tin mang theo lệnh bài đã phóng ngựa đuổi theo Trịnh Khâm, thì y mới thúc ngựa, tính quay về.

 

 

Nhưng rồi dùng dằng dây cương một lúc, y lại quay ngựa ra.

 

 

Sĩ Biên Lương nhận ra Lưu Thương quay đầu ngựa về phía cổng, liền hỏi: “Mày đi đâu thế? Không ở lại bảo vệ Bệ hạ à?”

 

“Huyên đến rồi.” Y đáp. “Tao phóng đến Định Khê một lúc, trời sáng thì tao về. Mày cố gắng thêm tí đi.” Nói rồi, liền phóng ngựa đi.

 

“Này!” Sĩ Biên Lương gọi với theo. Lưu Thanh cứ chê Lưu Lục, Lưu Thương lại cứ chê Lưu Thanh và Lưu Lục, nhưng thực ra ngoài Lưu Lam ra, thì cả ba anh em còn lại đều có những lúc quậy phá như thế này.

 

Nhưng Lưu Thương không quan tâm Sĩ Biên Lương nghĩ gì về y nữa.

 

 

Y phải tìm cách hạ hỏa cái đầu của mình xuống, nếu không y sẽ tìm đến tận Xích Thành để hỏi tội Trương Trang Quân mất. Hoặc Lưu Huyên sẽ phải bảo vệ Hoàng hựu khỏi chính y.

 

 

 

Định Khê thành được đặt tên theo nơi này.

 

Con suối lớn, chảy rất chậm rãi, ôn hòa, bên một ngọn đồi đầy gió, thông và cỏ xanh, vòng một vòng cung nhỏ ôm lấy một phần của thành lớn. Suối Định Khê.

 

Ngọn đồi xanh này, được gọi rất ngắn gọn, đồi Sắt.

 

Lưu Thương nhớ rằng cha mình đã nói rằng nó được đặt tên như vậy là bởi năm mà người Định Phủ va chạm với quân Nam Thành ở đây, hàng trăm ngàn vũ khí đã bị bỏ lại. Người ta đến đây để thu thập lại chúng. Thu thập sắt.

 

 

Y đã từng thử xác minh lại vài lần, cũng có khi, y tin vào thuyết ngọn đồi này hút nhiều sét đến mức người ta gọi nó là đồi Sét, rồi sau đó đọc trại đi nhiều lần, gọi thành Sắt, nhiều hơn.

 

 

Vì năm đó, khi mẹ quyết định dẫn quân đi, trên ngọn đồi này, sét nổ ra liên tục, rọi sáng cả bầu trời trong ánh sáng trắng dã như lóe ánh gươm.

 

Lưu Thương xuống ngựa khi đến cạnh con suối, buộc ngựa vào một gốc cây, trong ánh lăng thần chuẩn bị nổi bụng cá trắng nơi chân trời, y lội xuống con suối.

 

Như y hay làm khi còn trẻ hơn.

 

Y dìm mặt mình xuống dòng nước mát lạnh, để nước chảy nhẹ nhàng kéo đi nhiệt nóng.

 

Cũng có lẽ cha đúng thật. Trong dòng nước, có mùi và những lợn cợn cứng sắc trong cát, mùi và vụn sắt.

 

Nhưng với y, sự tanh lạnh và cảm giác hơi nhói đau ấy là sống động, dễ an thần hơn nhiều so với gấm vóc lụa là và hương trầm nghi ngút trong phòng kín.

 

Sau khi cảm thấy mình đã hơi bình tĩnh lại, cũng như hơi trong phổi đã gần vơi hết, y mới ngoi lên khỏi mặt nước, tiếng nghe ào ào.

 

Cả người y đều đẫm nước, nhưng y vẫn có thể nhẹ nhàng đi lên khỏi con suối, như thể tầng áo ngập nước trong từng sợi dệt chẳng có chút sức nặng. Y đã quá quen với sức nặng mà nước có thể kéo y xuống rồi.

 

Lưu Thương đi lên khỏi dòng nước, tận dụng những mảng tối cuối cùng còn lại trên bầu trời, ngồi lại bên mỏm đá quen thuộc, nhắm mắt lại.

 

 

Để có thể trở về, vừa là mười hai năm trước, vừa là ảo ảnh của hiện tại.

 

Trong tâm trí, Lưu Thương lại quay về, y do dự nên bước vào tầng ký ức nào, rồi lại quyết định tìm lời khuyên của người sẽ hiểu cảm giác bây giờ của y nhất. Tìm tới mẹ.

 

 

 

Giữa ngọn đồi bị soi rọi bởi tia chớp trắng xé toạc màn đêm, trong khoảnh khắc ánh sét đóng băng phía trên đồi Sắt, y lại bước lên ngọn đồi, bước đến cạnh suối Định Khê một lần nữa.

 

 

Nhưng ở trên mỏm đá khi này, là Bàng Hạ.

 

Không phải thời kỳ vàng son khi bà tung hoành ngang dọc, mà là người mẹ gần bốn mươi tuổi, đang ngồi nhìn lại mũ giáp thuở trẻ của bà.

 

Khi Lưu Thương bước tới gần, bà nhàn nhã nói: “Lại thất bại tiếp à?”

 

Lưu Thương luôn tin rằng, nếu bà còn ở đây, bà sẽ nói như vậy.

 

Bàng Hạ mỉm cười, liếc mắt nhìn y, rồi nói: “Con quả là vết nhơ trên tên tuổi vĩ đại của ta rồi đấy.”

 

Lưu Thương bật cười.

 

 

Nếu bà thực sự ở đây, chắc chắn, bà cũng sẽ nói như vậy.

 

Bàng Hạ luôn nói thế, với một cú vò đầu và nụ cười sảng khoái. Như thể bà thích vết nhơ ấy hơn cả cái tên vĩ đại.

 

Khiêm tốn, bà hay dạy Lưu Thương, cũng chỉ thường dạy Lưu Thương, đúng một đức tính này. Rằng nó là sự bao dung dành cho người khác, cũng là dành cho chính mình.

 

Trước mẹ, trước ngọn đồi lặng câm trong ánh sét trắng đục, y trải lòng: “Con còn không thể nhận ra nổi Linh Quân có thể làm ra những gì. Không phải con nghĩ nó sẽ ngoan ngoãn và ngây ngốc như thuở bé, nhưng con cứ không thể tin được, đứa trẻ con từng coi như đứa em bé bỏng cần che chở lại gây ra một cái chết chẳng kém gì cách cha mẹ bị cướp đi khỏi bọn con, hay anh bị cướp khỏi Di và Dã. Khi mẹ chọn đi, mẹ từng nói rằng đó là một quy luật, khi lấy đi một viên cân ở một bên, thì phải lấy đi một viên tương tự ở bên còn lại, con đã dùng nó để chấp nhận rằng, đó là cách thế giới người lớn hoạt động, là quy tắc mà bọn con bị ép phải chịu theo. Nhưng giờ thì chẳng còn bọn con nào nữa, cũng chẳng còn người lớn nào nữa. Con tự hỏi giờ Trang Quân đang nghĩ gì? Liệu ở trong Thái úy kia có còn phần hồn nào của bạn con ở lại hay không? Liệu trong Hoàng hựu có còn phần hồn nào của đứa em ngày xưa hay không? Hay chỉ còn lại cái xác. Hay con cũng chỉ còn là cái xác, nên mới chấp nhận nổi những thứ như thế này. Lưu Dã nói đúng, nó nên tức giận và báo thù cái chết của anh. Thế mới là con người mới phải. Chứ không bình thản như con.”

 

Bàng Hạ chỉ lắng nghe. Mẹ, sau khi đã ở bên cha rất lâu, cũng đã học được cách để lắng nghe nhiều hơn, và nói ít lại.

 

Hoặc đó là vì chính Lưu Thương đã quên mẹ có thể đáp trả mọi thứ nhanh đến thế nào.

 

Nhưng y vẫn nhớ nhiều thứ mẹ sẽ nói.

 

“Khi ta nghe đến những điều kinh hoàng bác con, anh trai ta đã làm, ta cũng đã nghĩ như vậy.” Bà nói. Nói lại một điều bà đã từng tâm sự riêng với Lưu Thương về Tiên Đế Bàng Lộ. “Khi ta mang binh chạy dọc đất nước về để cứu anh ấy, ta đã nghĩ, trong từng tiếng vó ngựa, rằng ta phải tìm xem, moi móc xem, trong vỏ bọc ấy có còn Bàng Lộ ta từng biết, người anh ta đã chọn đặt lên ngai vàng, hay không. Nhưng khi chạm đến Xích Thành, khi đứng trước mặt anh ấy, ta không thấy một vỏ bọc, ta thấy một người anh ta chưa từng biết trước đây. Anh ấy lo lắng, sợ hãi, và hỏi ta tại sao tất cả cứ phải nhìn anh ấy như một kẻ trộm. Đến tận khi ấy, ta mới nhận ra được mình đã rời xa anh ấy và để anh ấy phải gánh chịu những gì. Nếu như ta cũng ở đó, thay cho anh ấy, có lẽ ta cũng biến dạng chẳng khác gì anh. Đến cuối cùng, ta chẳng có gì để moi móc cả. Đó vẫn là anh ta mà thôi, nhưng anh ta đã thay đổi, và chính ta cũng thế.”

 

 

Lưu Thương nhớ lại câu chuyện ấy, lắng nghe nó qua chất giọng y còn nhớ được của mẹ.

 

Để tìm kiếm sự bao dung.

 

Để lại quay về, làm một người lớn, lạnh lùng tính sinh mạng và gia đình qua hình hài những quả cân.

 

 

Như cách mẹ đã tự bỏ đi chính mình, để làm một quả cân bị bỏ đi sau khi bác mất, để cán cân lại quay về thế cân bằng.

 

“Con phải quay về.” Bà đã nói vậy. Lần này, không phải tưởng tượng, mà là ký ức. Là nước chảy, ánh chớp lóe sáng rồi vụt tắt, là mây đen cuồn cuộn và đuốc lửa bập bùng. “Quay về bên cạnh anh em con. Chúng nó cần con. Chỉ cần ta đi, là đủ lắm rồi.”

 

Họ đã phải mất đủ rồi.

 

Bàng Hạ trong tâm tưởng lại lên tiếng, mẹ không phải người hay đưa ra lời khuyên, nhưng có lẽ, Lưu Thương cần được nghe mẹ nói vậy: “Quay về đi, rồi ngày nào đó, đối mặt với Trang Quân một lần nữa. Để xem Xích Thành đã làm gì với nó. Biết đâu, con sẽ tìm được ra câu trả lời khác với ta.”

 

 

Chớp lại lặng im, gió lại ngưng thổi.

 

 

“Quay về được rồi.” Bàng Hạ nói, lần này, Lưu Thương không phân định được đây là ký ức và tưởng tượng nữa. “Ta đã đặt cả tương lai vào các con rồi. Con trai à, cũng phải hướng đến tương lai của mình đi thôi.”

 

Hừng đông đã thắp sáng trong thực tại.

 

Lưu Thương khẽ thở dài, mở mắt ra, đón lấy mặt trời mới tỏ.

 

Y luôn bị nói là giống mẹ. Chính y cũng tự nhận thấy điều ấy.

 

Chính Bàng Hạ cũng thấy như vậy.

 

Bà gọi tất cả ba người con còn lại Lam, Thanh, Lục, bằng tên. Nhưng khi gọi Lưu Thương, bà hay gọi bằng “con trai”. 

 

Ngày ấy, khi bà chuẩn bị đánh trận đánh cuối cùng, Lưu Thương đã xin đi theo cùng bà.

 

Có lẽ nếu y đi theo mẹ, anh sẽ không phải chết.

 

Nhưng mẹ cũng không phải người lớn hoàn toàn. Bà không cho phép y đi theo.

 

Bà vẫn còn sự kiêu ngạo và ham thích đánh cược với đời của thời niên thiếu.

 

Bà để Lưu Thương ở lại, cược rằng, đứa con trai này sẽ có một tương lai khác với bà.

 

Nắng ánh lên suối Định Khê, như thể sắt còn lại sau cuộc chiến lớn vẫn đang chảy trôi theo dòng nước.

 

Trời sáng rồi. 

 

Phải quay về thôi.

 

---------------------

 

Khi Lưu Thương quay lại, Lưu Thanh đã trở về rồi.

 

Sĩ Biên Lương đã không nhịn được mà muốn chửi y vài câu, nhưng nể cái mặt Vương của y mà kìm lại, chỉ nói một câu: “Bọc thuốc nổ về rồi đấy. Đừng để nó đánh nhau với Hoàng hựu, mất hết cả thể diện.”

 

Lưu Thương lại cảm thấy nhức đầu. Y phóng ngựa thẳng từ cổng thành về đến vương phủ, không thay quần áo khô ra mà vào thẳng phòng họp luôn.

 

Lưu Thanh đang ở bên trong, về nguyên tắc, là đang báo cáo với Hoàng Đế và Hoàng hựu, nhưng trông anh giống như chủ nhà muốn đuổi khách, còn Lưu Huyên thì đang đặt tay lên vai anh họ mình.

 

Khi thấy Lưu Thương ướt nhẹp bước vào phòng, cô mới bỏ tay ra khỏi Lưu Thanh, rồi chắp tay đi tới, đứng bên trái y.

 

Sau khi Lưu Thanh đi, Lưu Thương đã gửi tin đến Hiệu Khê, gọi em họ mình đến bổ sung lực lượng.

 

Chính ra Lưu Huyên còn là Họa sư đáng tin cậy hơn Lưu Thanh. Cô không đột biến, nhưng rất vững tay.

 

“Thưa Vương,” cô mở lời cho cả phòng, “Lưu Lục tướng quân và Thế tử Di đã đến nơi an toàn, tạm thời, biên giới không có gì đáng ngại cả ạ. Thú vệ cũng đã tụ tập đủ rồi, dự rằng nửa ngày tới sẽ đến được vương phủ ta.”

 

 

“Tốt.” Y nói. “Thưa Bệ hạ, Hoàng hựu đại nhân, thần thiết nghĩ, khi Thú vệ đến nơi thì nên rút về Xích Thành ngay lập tức ạ. Lũy Xương đã có máu đổ, bây giờ an nguy của Bệ hạ là trên hết.”

 

 

Trương Linh Quân vẫn là người cất lời thay cho Bàng Dực, nếu để chính Bàng Dực lên tiếng, có khi ngài sẽ còn hỏi liệu có cần đến dự tang lễ của Trịnh Liên hay không. “Phía nam bây giờ đang thiếu đi Thú vệ kiểm soát tình hình, đúng là nên đưa Bệ hạ hồi kinh ngay lập tức.”

 

“Lưu thị chắc chắn sẽ không để Bệ hạ gặp bất trắc gì.” Lưu Thương cũng nói.

 

Đây là lời Trương Linh Quân cần. Nếu Bàng Dực phải đi đường ngay bây giờ, vậy nàng muốn phía nam phải đảm bảo được an nguy cho họ. Lý thị đã rơi vào khủng hoảng.

 

Lưu thị phải gánh được trách nhiệm.

 

“Khi đến Cương Oai, Hứa Vương sẽ cho người hộ tống Bệ hạ.” Trương Linh Quân cũng không đòi hỏi nhiều. “Vương chỉ cần lo đến hết lãnh thổ Định Phủ và Lũy Xương là được.”

 

Lưu Thanh định cất lời, anh muốn đi. Anh cũng là người thích hợp nhất. Để anh đi, là trả mặt mũi và trấn an Lý thị.

 

Nhưng Lưu Thương không để anh nói: “Em họ thần, Lưu Huyên, sẽ hộ tống Bệ hạ đi xuyên qua lãnh thổ Lũy Xương và Định Phủ, thưa Bệ hạ.”

 

Lưu Huyên là con gái cả của Lưu Thạch. Là Họa sư thiện chiến, đã từng đánh trận, cũng từng giao chiến với Họa sư lưu lạc.

 

Chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn. Có Lưu Huyên đi theo, là cho Bệ hạ lời bảo đảm lớn nhất.

 

Nhưng Bàng Dực không biết, ngài nhìn cô em họ xa lắc hai mươi tuổi trước mặt, người họ hàng ngài chưa từng gặp bao giờ, lo lắng hỏi, khiến Trương Linh Quân cũng cản không kịp: “Có được không? Mỗi mình Huyên… ta sợ… Sao không phải là Thanh đi cùng ta…”

 

“Thưa Bệ hạ,” Lưu Huyên lại tự mình đáp, giọng bình tĩnh như sắt đá, không có chút gợn sóng nào trước sự nghi ngờ của Bàng Dực, “có thần, thì không có gì nguy hiểm được ạ. Nếu có dù chỉ một người trong đoàn chết, Lưu Huyên cũng sẽ đuổi theo Sói mà lôi kẻ đó về. Riêng Bệ hạ và Hoàng hựu đại nhân, sẽ không mất dù chỉ một sợi tóc.”

 

Bàng Dực không nói được gì nữa, Trương Linh Quân cũng không để chính mình mất mặt thêm, ngay lập tức đồng ý với lời đề nghị của Lưu Thương.

 

Lưu Thanh đi theo thì sẽ dễ bắt được sai lầm, nhưng Lưu Huyên đi cùng thì dễ chịu, cũng dễ nói chuyện.

 

Không tệ chút nào.

 

 

Sau khi Lưu Thương tắm rửa thay quần áo khô ráo xong, Lưu Thanh chặn y ngay tại cửa phòng, hỏi anh trai: “Anh đang làm gì đấy? Là em cưới đến Lũy Xương hay Huyên cưới đến Lũy Xương? Trịnh tôn bà vừa mới mất, anh lại không nghĩ ngợi gì, chỉ lo nịnh nọt Trương Linh Quân thôi à?”

 

Lưu Thương bình tĩnh lau tóc, đợi cho Lưu Thanh đứng đấy tự bớt giận, rồi mới đáp: “Em phải hỏi anh thật à?”

 

Lưu Thanh thở phì phò trong cơn giận một hồi, cuối cùng cũng bực dọc ngồi xuống, tự rót nước uống ừng ực.

 

Lưu Thương quyết định không sai.

 

Nếu Lưu Thanh còn gây ra thêm chuyện gì, mà Lưu Thanh đi cùng Trương Linh Quân thì kiểu gì cũng có chuyện, thì Định Phủ hay Lũy Xương cũng chẳng được thêm gì hơn.

 

Chỉ thiệt thân mà thôi.

 

Nhưng vẫn không cam lòng, Lưu Thanh nói: “Anh thay đổi rồi. Hồi nhỏ, anh nói chuyện có lý lẽ hơn.”

 

 

Lý lẽ, chứ không phải là những trò tiểu xảo chiều lòng người như bây giờ.

 

 

Khi ấy, Trương Linh Quân không bao giờ dám phách lối trước mặt Lưu Thương, cũng không dám đẩy Lưu Thanh đến cực hạn như bây giờ.

 

Khi ấy, họ không chơi đùa trên sinh mạng người khác như bây giờ.

 

“Đến em cũng không phục anh thì anh cũng chịu rồi.” Lưu Thương cũng chỉ thở dài đáp. “Cha mẹ đã bắt anh phải quay lại lo cho mấy đứa, anh chỉ còn cách làm theo cách anh biết mà thôi.”

 

Họ thay đổi rồi. Tương lai cha mẹ đặt lên vai họ đã khiến họ không còn giống như xưa nữa.

 

Mẹ muốn y tìm ra một con đường khác, bớt bế tắc hơn của bà.

 

Con đường ấy nằm trong tương lai, một tương lai chưa ai biết lời giải cả.

 

Lưu Thương phải tự mình tìm ra thôi.

 

“Thanh.” Y nói. “Anh cũng là người thường thôi. Nếu anh sai, mà đến em cũng không muốn giúp, thì anh cũng không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu nữa.”

 

Lưu Thanh giật mình nhìn anh trai, trong chốc lát, bỗng nhận ra từ khi Trương Linh Quân đến, mình trẻ con đến thế nào.

 

Anh lại vô tình bỏ Lưu Thương lại phía sau mất rồi.

 

Trước giờ, chỉ có hai anh em hiểu nhau nhất, vậy mà anh lại quên mất.

 

Cha mẹ đã đặt tương lai vào họ.

 

Một gánh nặng vô cùng tận không gì đong đếm được.

 

Tương lai.

 

Làm sao có ai trong số họ có thể gánh vác nó một mình đây?

 

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Lời tác giả:

 

Định Khê: “定溪”, định trong “bình định”, khê là khe suối, dòng lạch, là khê trong “sơn khê”.

 

Bàng Lộ: “龐露”, họ Bàng, tên Lộ “” nghĩa là hạt sương.

 

Lưu Huyên: “劉烜” họ Lưu, tên Huyên “”, tức lửa mạnh, cháy rực rỡ.

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm