Chương 18: Rượu cặn

Vương phủ Định Phủ không có thời gian để ngái ngủ. Những Thú vệ còn lại và những thị vệ Thệ sư đã được huy động để dọn dẹp màn khủng bố đẫm máu.

 

Không được phép để người dân nhìn thấy những cái chết này, hoặc ít nhất, không được để người thường nhìn thấy màn phô diễn Xích Thạch ấy.

 

Họa Huyết thuật là quyền năng của thần thánh, không phải là thứ được phép bị báng bổ như vậy.

 

Nhưng Hoàng Đế đang ở đây. Nếu Thú vệ không thể ở lại để bảo đảm an toàn cho ngài, Lưu gia phải hoàn thành nghĩa vụ ấy.

 

Sĩ Biên Lương có lẽ cũng không ngờ được nhiệm vụ lớn đầu tiên sau khi anh nhậm chức Tổng Chỉ huy lại là nhiệm vụ có thể mất đầu như vậy. Binh lính đã được siết chặt trên mọi con đường, trong mọi ngóc ngách. Nhưng nếu đối thủ là một Họa sư, thì họ hoàn toàn không rõ đối phương có thể làm gì, chứ đừng nói đến đảm bảo phòng ngự.

 

Trước khi giờ Mão đến, trước khi mặt trời ló rạng, họ phải mở to mắt ra mà nhìn nếu không muốn mất mạng.

 

Khi thấy hai bóng đen vút đến cổng thành, Sĩ Biên Lương đã không kịp nhận ra đó là Thú vệ mà ra hiệu cho binh lính giương cung.

 

“Biên Lương tướng quân!” Lý Cô Vụ vội giương lệnh bài Thú vệ ra, gào lên trước tường thành Định Khê. “Là chỉ huy trực tiếp Thú vệ An Dung và chỉ huy trực tiếp Thú vệ Trung An, Lũy Xương. Chúng ta tới theo lệnh của Hoàng tự Lưu Thanh.”

 

Sĩ Biên Lương nheo mắt, nhìn rõ lệnh bài bạch ngọc mạ vàng rồi, mới ra lệnh buông cung, nói vọng xuống: “Mời hai vị đi qua.”

 

Hai Thú vệ không cần đợi mở cổng, trực tiếp nhảy vài bước lên tường thành, đứng trước mặt Sĩ Biên Lương. Thú vệ Cương Hà Trạch hỏi: “Hoàng tự đã về tới khi nào?”

 

“Gần nửa canh giờ trước.” Sĩ Biên Lương đáp ngắn gọn.

 

“Ngài ấy có nói gì về tình hình xung quanh không?”

 

“Có. Toàn bộ Định Phủ không còn nơi nào bị đóng cọc nữa. Chỉ tập trung ở An Dung.”

 

“Tôi vừa từ Lũy Xương qua.” Cương Hà Trạch lại nói. “Bên ấy lại nằm rải rác quanh Phương Tiên, thậm chí còn cắm ngay trước đại điện Vương phủ. Bọn chúng còn nhắm thẳng vào Lũy Xương vương.”

 

“Biên Lương đã siết chặt phòng vệ toàn thành.” Sĩ Biên Lương tuy hơi kinh sợ, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra chút nào. “Ít nhất, chưa thấy có kẻ nào nhắm vào Bệ hạ.”

 

“Vậy là tốt.” Lý Cô Vụ nói, rồi phi thân đi. 

 

Cương Hà Trạch cũng ngay lập tức chuẩn bị lao theo, trước khi đi, cô ta quay lại nói với Sĩ Biên Lương: “Cầu cho chúng ta đều giữ được đầu trên cổ. Tướng quân ở lại bình an.”

 

 

“An Dung là nơi cảng lớn giao thoa giữa Định, Lũy, Cương,” Lưu Thương đang cùng Trương Linh Quân uống trà đặc với Bàng Dực ngồi ở giữa hai người, y nói, “các anh em của chúng ta biết rõ bọn họ đang làm gì đấy chứ.”

 

“Trước là phục kích, ám sát, sau là khủng bố diện rộng, dù biết rõ chúng ta có thể dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.” Trương Linh Quân cũng khẽ thổi tách trà, nhấp một ngụm đắng ngắt nóng bỏng, đáp. “Xem ra việc Bệ hạ đến sợ cũng không biết là chuyện nhà nhà đều hay mất rồi. Âu cũng là chuyện tốt.”

 

“Nếu em không chọc cho Thanh giận dỗi bỏ đi thì có khi ta đã không dọn kịp rồi.” Lưu Thương lại nói. “Linh Quân có khi đang đánh giá hơi thấp kẻ thù lần này rồi đấy. Trang Quân và em đã nói với ta Thú vệ vẫn đang kiểm soát được tình hình, nhưng lần này, thì sự thật nói lời ngược lại rồi đấy.”

 

Trương Linh Quân nghe vậy, nhìn lên Lưu Thanh đang đứng giữa phòng đợi lời của bọn họ cho y, rồi lại quay lại nhìn Hoàng Đế Bàng Dực đang sợ sệt ôm gối ngồi im lìm bên cạnh.

 

“Cũng có khi là anh đánh giá anh Thanh cao quá. Làm sao Linh Quân biết được liệu có phải nhờ anh Thanh mà nội gián của bọn họ chạy mất hay không?”

 

Lưu Thanh lại không để ánh nhìn mỉa mai của Trương Linh Quân lướt qua dễ dàng. Anh lườm Trương Linh Quân, trong mắt rõ ràng có khó chịu và tia lửa.

 

“Thanh,” Lưu Thương bây giờ mới lên tiếng với anh, từ sau khi y nghe anh trình bày tường tận câu chuyện ở An Dung, “nếu có gì không đồng tình thì giải thích. Ra trận thì anh em phải đồng giáo đồng khiên, đừng chọc tức nhau để Bệ hạ sợ hãi thêm nữa.”

 

Bàng Dực thấy Lưu Thương nói vậy thì khẽ run lên, gượng cười cố gắng hòa giải căng thẳng: “Đừng nói vậy mà…Đừng nói vậy. Ta…ta không trách các em đâu…”

 

“Thần đệ dạy bảo Lưu Thanh là trách nhiệm của kẻ làm huynh trưởng.” Lưu Thương lại không nhường nhịn theo lời Bàng Dực, y quay sang nhìn Hoàng Đế, dù nhẹ giọng lại, nhưng lời lại không mềm đi chút nào. “Bệ hạ chiều chuộng nó là gác nó lên cao. Lên cao quá mà không biết đường xuống, lại thành hại nó mất ạ.”

 

“Ta…” Bàng Dực bị Lưu Thương nhìn, cảm thấy như bị hổ lườm nguýt, dù sợ, nhưng lại vì đã được dạy hơn mười tám năm, nên cũng không dám chạy trốn, chỉ cố gắng nói lại vài lời chữa cháy, làm dịu lửa giận của con hổ. “Chỉ là…ta thấy Thanh cũng không làm sai mà…”

 

Trương Linh Quân nghe vậy, vừa tự mình rót thêm tách trà, vừa nói: “Nếu Bệ hạ đã nói vậy, thì sao không để anh Thương cầm luôn ngọc ấn của Ngài đi. Cũng chẳng sai mà.”

 

“Linh Quân.” Lưu Thương giành lại ấm trà, nói. “Đừng châm thêm dầu vào lửa nữa. Lệnh bài là ta cho phép Lưu Thanh dùng. Giả truyền lệnh là tội. Lệnh bài là không có tội. Hai việc này khác nhau.”

 

Trương Linh Quân dù chưa rót được đầy tách của mình, cũng đành nghe lời, có bao nhiêu trà uống bấy nhiêu. “Dạ.”

 

Bàng Dực thấy Lưu Thương bênh mình, lại có một chút dũng khí nói với người em họ hơn mình sáu tuổi này: “Thương… Tại sao họ lại đánh vào An Dung vậy? Chúng ta mất bao nhiêu người vậy?”

 

Trương Linh Quân ngay lập tức chán nản quay đi. May mà Lưu Thương có ở đây, mà Bàng Dực cũng hỏi Lưu Thương, nên nàng không cần giải thích.

 

Lưu Thanh lại nhìn chòng chọc cử chỉ thiếu lễ độ này của nàng. 

 

Chịu thôi. Từ trước hai người đã không hợp tính nhau. Từ sau khi nàng lướt qua Lưu Thanh và Lưu Lục vào ngày đến Định Phủ thì lại càng như nước thả và dầu sôi.

 

“Bệ hạ, bọn họ không đánh vào An Dung, ta cũng không mất thêm người.” Lưu Thương kiên nhẫn đáp lại, giải thích cho Bàng Dực. Còn hơn gần nửa canh giờ nữa là trời sáng, nói chuyện để Bàng Dực tỉnh táo thức cũng không tệ. “Chúng ta vốn đã mất mười tám Thú vệ trong nhiều ngày tuần tra toàn Định Phủ rồi. Dù bọn họ có mạnh đến mấy, thì cũng không đủ khả năng để dễ dàng chạm trán và hạ gục Thú vệ mà không có chuẩn bị và do thám kỹ càng. Bọn họ chỉ tạo ra cọc Xích Thạch để… bày những thi thể ra cho ta xem ở An Dung mà thôi. An Dung vẫn an toàn, chứ không bị công phá.”

 

Không phải một trận chiến, mà là một “yến tiệc”.

 

Những kẻ lưu lạc không chiến đấu trong đêm nay, bọn họ khủng bố bằng những cái chết đã sẵn có, thứ cả Thú vệ và Triều Đình đều đã biết.

 

Nó đẫm máu, nhưng sau sự kinh hoàng mà trực giác trải nghiệm ban đầu, mọi thứ dường như không còn quá kinh khủng và đáng sợ.

 

Nó giống một cuộc diễu hành hơn.

 

Mà một cuộc diễu hành thì chỉ cần dọn mà thôi.

 

Bàng Dực vẫn không hiểu lắm, mà Thái úy và các tiên sinh đều đã nói không hiểu thì phải hỏi, nên Bàng Dực thấy Lưu Thương kiên nhẫn trả lời, liền hỏi tiếp: “Tại sao? Tại sao bọn họ không thể hạ gục Thú vệ?”

 

Lưu Thương hơi nghẹn lời, nhưng y cân nhắc, vẫn tìm cách trả lời lại cho Bàng Dực hiểu.

 

Nhưng y chưa kịp nói, thì hai chỉ huy Thú vệ đã đến để báo cáo. 

 

Y liền im lặng nhìn ra. Còn Bàng Dực cũng theo những lễ nghi đã được dạy, ngồi thẳng lưng lên.

 

Hai chỉ huy Thú vệ phất áo quỳ xuống nói: “Bẩm Bệ hạ, Hoàng hựu, Thái tử, Hoàng tự, chúng thần đã hoàn tất việc kiểm soát tình hình.”

 

Bàng Dực đang định mở miệng kêu hai người đứng dậy, thì Cương Hà Trạch đã nói tiếp: “Thần mang tin từ Lũy Xương, thưa Bệ hạ, Hoàng hựu, Thái tử, Hoàng tự.”

 

“Ở Lũy Xương cũng có sao?” Lưu Thương cau mày.

 

“Dạ.” Cương Hà Trạch mau chóng đáp. “Không chỉ có, mà còn là một cuộc tập kích thật sự, khác với An Dung. Thưa Bệ hạ, Hoàng hựu, Thái tử, Hoàng tự, đêm vừa rồi là tiệc mừng lễ sắc phong của Lũy Xương. Ngay trong bữa tiệc, cùng lúc với khi xuất hiện ở An Dung, thành Phương Tiên đã bị tấn công. Bên ngoài thành là thi thể Thú vệ đã biến mất trước đây, như ở An Dung. Nhưng bên trong đại điện vương phủ, lại là năm Thú vệ đang làm nhiệm vụ, họ chỉ vừa mới bị sát hại mà thôi. Còn nữa, Lũy Xương vương đã bị tấn công ngay lúc ấy. Cọc không đã lao về phía ngài ấy, Đại Ngự Linh Hà đã kịp cứu người, nếu không thì…”

 

Cương Hà Trạch không nói hết. Cô ta không cần phải nói hết lời.

 

Cái nhìn của Lưu Thanh cùng hành động đứng bật dậy của Lưu Thương và Trương Linh Hà đã cho cô ta biết, rằng họ đều đã hiểu được tình hình.

 

Đây không phải một cuộc diễu hành thông thường.

 

Không ai ngờ được, nó lại nhắm vào Lý Tình.

 

Bởi vốn dĩ, Lũy Xương đang bị hiềm nghi có liên quan đến “sứ giả”.

 

Thú vệ được điều động cho Bàng Linh Hà còn nhiều hơn cho Bàng Dực. Họ đang dò xét Lý Tình.

 

“Ngươi đã gặp Đại Ngự Linh Hà chưa?” Trương Linh Quân hỏi.

 

“Thưa, thần chưa ạ.” Cương Hà Trạch liền đáp. “Sau khi sự việc xảy ra, chúng thần đã lập tức dọn sạch bên ngoài Phương Tiên, mai táng cho các anh chị em đã mất. Sau đó, thần nhận được tin báo từ An Dung, nên ngay lập tức đến đây trình diện. Chưa hề có cơ hội gặp được Đại Ngự.”

 

“Quân số của Thú vệ ở phía nam còn lại bao nhiêu?” Lưu Thương lại chợt hỏi.

 

“Thưa, đang kiểm đếm lại giữa các đội.” Lý Cô Vụ liền đáp. “Nhưng Thú vệ ở Định Phủ chỉ còn lại tám đội thôi ạ. Chúng thần đã mất non nửa quân số rồi.”

 

“Mười huyện và năm thành Lũy Xương cũng đã mất hơn nửa, chỉ còn lại bốn đội ạ.” Cương Hà Trạch cũng thưa. “Cả năm đội lớn nhất đều đã mất rồi ạ. Cộng thêm những người hy sinh trong đội đi theo Đại Ngự, tổn thất ở Lũy Xương đã lên đến hai mươi mốt người rồi.”

 

“Cương Oai cũng đã mất năm trên tổng số mười một đội.” Trương Linh Quân chợt nói. “Quân số phía nam rơi vào ngưỡng báo động rồi.”

 

Và họ vẫn chưa khẳng định được số lượng và năng lực còn lại của kẻ địch.

 

Ở An Dung, mười tám Thú vệ, sáu ẩn sĩ đã mất. Nhưng chỉ có mười kẻ lưu lạc được trình ra.

 

Kẻ địch đang muốn nói rằng, họ chỉ mất mười người để tiêu diệt hai mươi tư Họa sư phe ta.

 

Thậm chí không ai biết tuyên bố đó có chính xác hay không.

 

Không một Thú vệ nào trở về sau một trận chiến để xác nhận. Khi một đội bị tấn công, cả đội ấy bị quét sạch.

 

Đây là cuộc chiến Thú vệ khuyết thiếu thông tin về địch, nhưng địch dường như lại đã hiểu quá rõ Thú vệ.

 

“Xem ra chúng ta đã đánh giá quá thấp kẻ địch thật rồi.” Trương Linh Quân cuối cùng cũng đã phải thừa nhận. 

 

Dù có muốn tận dụng cơ hội để truy quét tổng lực phía nam, họ cũng lực bất tòng tâm.

 

Không chỉ vậy. Nếu đây đã là một vụ tấn công ám sát, ưu tiên hàng đầu của họ phải thay đổi.

 

“Tập hợp Thú vệ còn lại lại.” Lưu Thương ra lệnh cho Lý Cô Vụ và Cương Hà Trạch. “Lũy Xương, Định Phủ, Cương Oai, tất cả đều tập hợp về, hộ tống Bệ hạ hồi kinh.”

 

Trương Linh Quân không phản đối. Nàng không thể phản đối.

 

Hai Thú vệ thấy vậy, ngay lập tức vâng lời rồi đứng dậy thực hiện.

 

Nhưng sau khi Thú vệ lui ra, Trương Linh Quân lại chợt nói: “Người của Trịnh tướng quân đã dính vào hiềm nghi rồi. Nếu anh Thanh đã thả họ về Lũy Xương, vậy để chủ bọn họ giải trình thay đi.”

 

“Người của Trịnh tướng quân đến An Dung dưới sự đảm bảo của ta.” Lưu Thanh liền nói. “Họ thực hiện nhiệm vụ do thám để bảo vệ Định Phủ. Không phải ta đã nói rồi sao?”

 

“Lưu Thanh.” Lưu Thương lườm em trai mình. Lưu Lục vừa đi, thì Lưu Thanh lại bắt đầu gây chuyện thay cả phần em út. “Đi gọi Trịnh tướng quân đến.”

 

“Lũy Xương vương còn vừa mới bị ám sát,” Lưu Thanh lại quay sang đĩnh đạc nói, “làm sao ta có thể nghi ngờ người Lũy Xương vô lý như trước được?”

 

Từ khi Trương Linh Quân đến, mọi thứ đảo lộn theo sự phi lý của nàng ta. Từ nhỏ nàng ta đã phi lý như vậy, nhưng khi ấy nàng ta còn là Trương nhị công nữ, cái gì cũng có thể kiềm lại, còn có thể tranh cãi. Nhưng từ khi lên làm Hoàng hựu, tất cả phải chiều theo sự bất cần của nàng ta.

 

“Lũy Xương vương là Lũy Xương vương. Trịnh gia quân là Trịnh gia quân, Trịnh Khâm là Trịnh Khâm.” Lưu Thương tiến lại gần em trai mình. Khi đứng gần, y cao hơn Lưu Thanh rất nhiều, ánh mắt lườm xuống cũng rất sắc. “Lưu Thanh là Lưu Thanh. Lệnh là lệnh."

   

Lưu Thanh không thể phản bác lại. Lưu Thương đã cáu lên rồi. Khi anh cáu lên, mọi phần huyết thống của cha đều mờ đi sạch, chỉ còn sự cứng rắn mà mẹ truyền lại.

 

Rõ ràng Lưu Thanh đã bảo vệ Trịnh gia quân, rõ ràng Trương Linh Quân đang lạm quyền. Nếu Trịnh gia quân gặp vấn đề, họ phải giải quyết toán quân ấy trước mặt Lý Tình mới phải.

 

Nhưng nàng ta lại yêu cầu đối chất với chính Trịnh Khâm ở đây. Trước mặt chẳng ai khác ngoài Hoàng Đế, Hoàng hựu và Thái tử.

 

Lũy Xương sẽ phải nghĩ thế nào? Tướng sĩ đang làm nhiệm vụ ở tiền tuyến sẽ phải nghĩ thế nào? Khi tướng quân chỉ huy đội ngũ tiếp viện bị điều tra kín tại vương phủ Định Phủ? Với một nghi ngờ không rõ ràng, nghi ngờ mà chính Lưu Thanh đã bác bỏ. Lưu Thanh sẽ phải nghĩ thế nào?

 

Đây là cú tát vào mặt tất cả họ.

 

Nhưng lệnh là lệnh. Hoàng Đế là trên hết.

 

Lưu Thanh không phục cũng chẳng còn cách nào. Nhưng trước khi anh đi, Lưu Thương còn giữ anh lại, cho anh thêm một lý do khác để phục: “Lục và Di chỉ vừa mới xuất phát mà thôi, Dã còn gửi tặng thanh kiếm đầu tiên nó có cho em gái để chúc em thành công, em có còn là anh, là chú của bọn nó không? Nếu như có bất kỳ vấn đề gì, không chỉ có Hoàng Đế, ta, em, hay Lũy Xương bị liên lụy đâu. Nó đang đơn độc bên ngoài đấy. Để Trịnh tướng quân tự giải thích cho chính mình, còn em, đi báo cho Lục biết, bảo vệ chúng nó đến nơi an toàn. Đi đi.”

 

Lưu Thanh bây giờ mới sực tỉnh. Anh mím môi, lườm Trương Linh Quân lần cuối, nhưng rồi cũng mau chóng lùi ra.

 

Gọi Trịnh Khâm đến.

 

---------------------

 

“Ngài hẳn đã rõ lý do ngài bị triệu tập đến đây rồi chứ.” Trương Linh Quân nói với Trịnh Khâm đang quỳ trước mặt.

 

Bàng Dực vẫn đang ngồi ở giữa nàng và Lưu Thương. Đây là một cuộc thẩm vấn chủ trì bởi chính Hoàng Đế, trên danh nghĩa.

 

Trịnh Khâm không dám cả ngẩng đầu, chỉ cúi càng sâu, đáp: “Thưa Bệ hạ, Hoàng hựu, Vương, thần đã rõ ạ.”

 

Trương Linh Quân lại nói: “Bệ hạ, Trịnh tướng quân không phải người mang tội, Ngài không định để Ngài ấy đứng dậy sao ạ?”

 

Bấy giờ, Bàng Dực mới vội vàng nói: “Trịnh tướng quân, bình thân.” Dù rằng Bàng Dực vẫn không hiểu tại sao hai Thú vệ thì phải vừa quỳ vừa nói, còn Trịnh Khâm thì lại phải đứng lên.

 

Trịnh Khâm cúi đầu tạ ơn, rồi kính cẩn đứng dậy.

 

Cả Trương Linh Quân và Lưu Thương đều không ban ngồi, nên ông đứng nguyên tại chỗ mà nói: “Thưa Bệ hạ, Hoàng hựu, Vương, thần nghe nói Thú vệ đã đụng độ kẻ dưới là Nguyễn Đức Dục và đội mười lăm tư binh Trịnh gia đi cùng tại An Dung. Thần đã ra lệnh cho Nguyễn Đức Dục dẫn binh đến An Dung do thám dưới lốt đoàn thuyền buôn nhỏ, mục đích là để phòng hờ tình huống như mười lăm năm trước, nam địch hải khấu cho người đột nhập vào lãnh thổ Đại Bàng ta theo các thương cảng. Đây không phải là lần đầu tiên Lũy Xương đưa người cải trang để do thám các cảng giúp Định Phủ và Cương Oai, không biết tại sao lần này lại va chạm với Thú vệ đến mức công tử Thanh phải ra mặt.”

 

“Ồ, không phải lần đầu sao?” Trương Linh Quân dường như có hơi hứng thú với lý do này, hỏi lại ông.

 

“Vâng.” Trịnh Khâm tuy không dám thất lễ nhìn thẳng vào chủ thượng, vẫn luôn cúi đầu nói, nhưng vẫn không tỏ chút vẻ nao núng nào. “Từ sau khi anh rể thần, cố Lũy Xương vương đạt được hẹn ước với thân phụ của Lưu Vương và Cương Oai Vương Hứa Uyên, Lũy Xương vẫn luôn tận dụng các cảng biển linh hoạt để giúp kiểm soát bờ biển ở phía nam. Chuyện này, Tiên Đế và cố Thái úy, thân phụ của Hoàng hựu đại nhân, cũng đã biết ạ.”

 

“À…” Trương Linh Quân lật lại trí nhớ một hồi, cuối cùng cũng phải cay đắng thừa nhận, “đúng là cha ta đã từng kể về việc ấy.”

 

“Tại sao bây giờ lại là An Dung?” Đột nhiên, Lưu Thương hỏi. “Tại sao ngài lại để quân cải trang mai phục cạnh đường đi của Hoàng Đế, nơi vốn đã được thắt chặt binh lính?”

 

“Thưa, bởi vì lịch trình đã đến ạ.” Trịnh Khâm nhanh chóng trả lời, không do dự. Trịnh gia quân không đột nhập mà chưa có chuẩn bị, đây là chuyện có thể buộc tội cả Lũy Xương. “Sáu cảng Cương Oai đã do thám xong, bây giờ là tới An Dung, sau sáu tháng đầu tiên là hoàn tất. Bảy huyện biên giới phía nam đã củng cố lực lượng như tường sắt, nếu kẻ địch không xuyên qua được bằng đường bộ, thì chắc chắn sẽ tìm cách đánh vào qua bảy cảng phía nam Lũy Xương và cảng An Dung của Định Phủ. Nguyễn Đức Dục cũng là theo lịch bốc thăm, đến kỳ thì làm theo phân công đã định sẵn.”

 

“Trùng hợp thật đấy.” Lưu Thương lại đột nhiên bật cười. “Lịch đã định sẵn của tướng quân lại vừa đúng lúc anh trai ta mất, Bệ hạ đến nơi.”

 

Trịnh Khâm ngay lập tức sợ hãi quỳ xuống, nói: “Thần không dám có nửa lời dối trá. Trịnh Khâm và các tướng sĩ đều có ghi chép lại hành tung của quân do thám, sau này sẽ trình lên chư vị Vương để kiểm tra. Ắt hẳn Hứa Vương và cố Lưu Vương vẫn còn lưu giữ, chỉ cần Bệ hạ kiểm tra lại, chắc chắn sẽ thấy được ạ. Chuyện Nguyễn Đức Dục chạm mặt Thú vệ, có thể đã có xích mích và hiểu nhầm không đáng có. Đây là chuyện liên quan đến tội thông đồng với địch, Trịnh Khâm dù tước áo mũ, dẫn toàn quân mang gông đến trước mặt Bệ hạ, cũng sẵn sàng làm. Chỉ mong Bệ hạ minh giám, Lũy Xương không hề có lòng tư thông phản trắc.”

 

“Đủ rồi.” Trương Linh Quân đứng dậy, nói. Bàng Dực liên tục bị Trịnh Khâm gọi đến tên, đã run cầm cập rồi. Còn ép hỏi tiếp, chẳng thu được gì đáng giá, lại càng rối rắm tốn công mà thôi.

 

Lưu Thương cũng không hỏi nữa, y quay lại, nhấc tách trà đã nguội lên uống, nói: “Thư phòng Định Phủ vẫn còn lưu giữ thư từ của anh ta, cũng còn lưu giữ thư từ sổ sách của cha. Hồ Phù Sáng là người am hiểu, trong sáng nay có thể tra xong. Hứa Uyên thì còn dễ hơn, cho Thú vệ đến hỏi, bà ấy gật hay lắc là được.”

 

“Anh Thương.” Trương Linh Quân thở dài nói. “Anh ác thật đấy. Không có chị ở đây, anh bắt nạt em liền."

 

“Nếu có gì không đồng tình thì giải thích, minh bạch rõ ràng thì ba quân mới vững lòng được.” Lưu Thương khẽ cười nói. “Không phải đó là mục đích của thẩm vấn sao? Để mọi thứ rõ ràng rồi, thì Bệ hạ, em hay ta, hay cả Đại Bàng này, mới có thể yên ổn. Đừng để cậu của một Vương phải hầu thánh, rồi lại đi ra mà chưa trả lời được cho chính mình.”

 

“Linh Quân tự có cách tìm câu trả lời mình muốn.” Trương Linh Quân nói. “Nếu đã phải rõ ràng minh bạch, vậy lời trong thâm tâm cũng nên nói hết ra đi thôi. Trịnh tướng quân, ta chỉ hỏi ngài một câu cuối cùng, gật hay lắc là được. Trịnh thị vì sai sót mà bị biếm chức lưu đày đến nay đã được gần nửa thế kỷ, bao nhiêu năm qua đã ở Lũy Xương dốc lòng cho triều đình rất nhiều rồi, bây giờ cũng nên nhận được ân xá rồi. Trịnh Khâm, ngài còn muốn về nhà không?”

 

Trịnh Khâm ngước nhìn Trương Linh Quân, cũng nhìn Lưu Thương. Trong phòng này, ai cũng nghe thấy.

 

Không như ngày ban chiếu, Trương Linh Quân đã thực sự không giấu giếm ý đồ này.

 

Nàng ta không phải giấu, ở đây không có người ngoài, Lưu Thương cũng không phải Lưu Thanh hay Lưu Lục, y rất hiểu những khuất tất này.

 

Giao kèo rất rõ ràng, trừ Hoàng Đế nghe xong cũng không hiểu, ai cũng đều rõ trong lòng.

 

Nếu gật, Trịnh Khâm chỉ cần cho Trương Linh Quân câu trả lời nàng ta muốn mà thôi.

 

Nhưng nếu lắc, vậy đây cũng là cơ hội cuối cùng.

 

Cơ hội cuối cùng cho giấc mơ cả đời của Trịnh Dư Tỳ, cũng là giấc mơ ông đã dạy Trịnh Liên và Trịnh Khâm phải mơ trong suốt tuổi thơ của họ.

 

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Lời tác giả:

 

Cho ai không nhớ, thì Trịnh Dư Tỳ là ông thân sinh của Trịnh Liên và Trịnh Khâm.

 

Trương Trang Quân cũng đã được nhắc đến ở cuối chương 6.

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm