Chương 6: Tường đồng vách sắt
Cuối cùng, Lưu Thương cũng buông tay ra.
Lưu Dã đột nhiên nói: “Con đi cùng mẹ” Rồi buông Lưu Thương ra, muốn đi về phía mẹ mình. Nhưng Lưu Thương và Lưu Di đều giữ cậu lại.
Hà Hạo cũng quay lại, nghiêm giọng nói: “Con ở lại.” Rồi nhanh chóng bước đi, bỏ lại con trai phía sau.
Lưu Thương cũng ngay lập tức quỳ một chân xuống để ngang tầm mắt với cháu mình, hai tay như kìm sắt lớn giữ chặt hai vai cậu. “Nhìn chú này, Dã.” Y nói, kéo ánh mắt đứa trẻ đối diện với ánh mắt y. “Đưa em đến chỗ chú Lục của các con, được chứ? Ta biết là khó khăn, nhưng hai đứa phải cố gắng nghỉ ngơi để mai đưa cha các con đi. Hứa với ta đi. Con làm được đúng không?”
Lưu Dã nhìn vào chú mình, nhìn vào vẻ cầu khẩn trên gương mặt cương nghị cậu luôn ngưỡng mộ, nắm tay siết chặt, mím môi không đáp. Vừa như không cam lòng, vừa như trực khóc.
Thấy vậy, Lưu Di liền đi đến từ sau lưng Lưu Thương, kéo Lưu Dã đi. “Con hứa ạ. Đi thôi, đi thôi Dã.”
Lưu Thương liền buông vai cậu ra, đứng thẳng dậy. Y nói: “Hai con đi đi.”
Bị lôi kéo bởi em, cuối cùng Lưu Dã cũng không bướng bỉnh chôn chân tại chỗ nữa mà đi theo.
Nhưng nắm tay cậu vẫn siết chặt.
Lưu Thương nhìn theo hai đứa cháu kéo nhau đi. Có lẽ Sói thực sự thích chơi đùa với định mệnh của các con Người.
Khi cha mẹ y mất, y cũng chỉ mới mười hai tuổi như hai đứa mà thôi.
“Vương gia.” Có người gọi y.
Lưu Thương đi đến nơi tiếng gọi ấy cất lên. Y hỏi: “Sao rồi?”
“Lũy Xương đã trả lời rồi ạ.” Người ấy lại nói tiếp.
Lưu Thương nương ánh nến đọc qua hồi đáp của Lũy Xương. Là do chính Thế tử Lý Tình chắp bút.
“Đến thư phòng. Gọi các vị tiên sinh và công tử Thanh đến.” Y ra lệnh gãy gọn, rồi quay về công việc.
---------------------
Khi Hà Hạo bước vào gian thờ, xung quanh quan tài đúc từ Xích Thạch đen đặc, nến đã cháy gần cạn.
Một người đàn ông đứng tuổi mặc áo lụa màu đen ánh đỏ đang trông giữ thi thể của Lưu Lam. Ông đang ngồi thiền bên cạnh quan tài.
Dường như cảm nhận được Hà Hạo bước vào, ông liền ngắt thiền định, không đứng dậy mà chỉ quay người, quỳ đối diện với nàng mà hành lễ, động tác khoan thai đĩnh đạc, mắt lại vẫn nhắm nghiền: “Vương phi đã về rồi.”
“Vâng.” Hà Hạo khẽ cúi đầu chào ông, rồi đi tới bên quan tài. Phi phong nàng vẫn đẫm sương đêm, nhưng cảm giác trong gian phòng còn lạnh hơn tấm áo trên người.
Từ bên quan tài, nàng ngẩng đầu nhìn gian thờ, trên cùng bày một pho tượng Sói bằng sứ, bên dưới bày bài vị tổ tiên Lưu thị, bát hương vẫn luôn nghi ngút khói hương, nhằm cầu mong thánh thần và tổ tiên sẽ dẫn dắt con cháu đến miền cực lạc.
Nàng đột nhiên không nhịn được mà hỏi: “Họa sư, Sói sẽ dẫn đường cho chàng về đâu ạ?”
Vị Họa Huyết sư trông coi linh cữu nghe vậy, bèn mở mắt, đôi mắt ông đỏ như máu, nhìn sâu vào nàng. Ông hỏi lại “Vương phi nghĩ sẽ là về nơi đâu?”
“Con sẽ không bao giờ được gặp lại chàng nếu chàng đi theo Sói đúng không?” Nàng không trả lời ông, nàng chỉ đáp lại bằng thêm nhiều câu hỏi. “Vì con đâu phải là con của Sói.”
“Tất cả chúng ta đều là con của Sói.” Vị Họa Huyết sư đáp. “Miễn là trong tim ta có Người.”
“Vậy con có thể gặp lại chàng ở đâu đây?” Hà Hạo lại hỏi.
“Nhà.” Vị Họa Huyết sư đáp. “Sói đưa con của Người về Nhà.”
Hà Hạo không hỏi nữa, bà rời mắt khỏi tượng thờ, rời mắt khỏi dòng khói hương nghi ngút, cuối cùng cũng dám đưa tầm mắt vào bên trong quan tài.
Lưu Lam vẫn luôn rất đẹp.
Lưu Thương luôn được ngợi ca vì y là đứa con giống Phục Quang Công Chúa Bàng Hạ nhất. Y như tấm gương phản chiếu của mẹ y, tấm gương phản chiếu của một người hùng, của người từng là chân mệnh thiên tử của Đại Bàng. Vì vậy mà cả thế giới này yêu thương, sợ hãi, kính nể y. Y giống như mẹ y, là mặt trời chói lọi của Đại Bàng, của Hoàng tộc Bàng thị.
Không một giờ khắc nào Lưu Lam không nhắc về điều ấy. Chàng vừa nhắc tới sự thật ấy với niềm tự hào vô bờ, vừa nhắc tới nó như thể chàng đã cướp đi điều gì từ tay Lưu Thương. Chàng hổ thẹn.
Nhưng Hà Hạo có thể rủ rỉ bên tai chàng cả đời, rằng chẳng có gì có thể thay thế được chàng trong lòng nàng. Dù là ánh dương của Lưu Thương, hay của chính Bàng Hạ, cũng không bao giờ che lấp hay xóa mờ được hình bóng chàng.
Lưu Lam im lặng hơn, ôn hòa hơn, thậm chí, là hèn nhát hơn mẹ và em trai chàng. Nhưng vậy thì đã sao chứ? Sự im lặng của chàng là chốn bình yên của nàng. Sự hèn nhát của chàng là hậu phương của nàng.
Từ ngày đầu tiên họ gặp nhau, cho đến tận ngày hôm nay, nàng không hối hận vì bất kỳ điều gì ở chàng. Nàng biết ngoài kia, có người sẽ nói rằng sự ôn hòa của chàng đã dẫn đến cái kết ngày hôm nay, và nàng sẽ không bao giờ nghi ngờ về sự ngu dốt của những kẻ đó.
Lưu Lam luôn rất đẹp, tất cả mọi người trong gia đình, cha mẹ chàng, cô chú chàng, Lưu Thương, Lưu Thanh, Lưu Lục, nàng và các con, tất cả đều biết chàng tốt đẹp đến đâu. Nên người ngoài muốn nghĩ gì cũng được.
Nhưng những gì khắc trên cơ thể chàng hôm nay không phải chỉ là suy nghĩ hay lời nói của người ngoài.
Những người ngoài đó đã cắt lên da thịt chàng, vấy bẩn máu mủ chàng.
Trên gương mặt dịu hiền của chàng không còn lấy chút sắc máu.
Những vết cắt trên cơ thể chàng vẫn đang dần rách rữa ra dù đã được gắn lại bằng Xích Thạch đỏ. Chúng ở khắp mọi nơi.
Ngay cả ở trên gương mặt chàng.
Hà Hạo không kìm được mà sờ lên gương mặt, bàn tay chàng. Chúng lạnh băng. Và phủ kín vết thương.
Chúng đang hoại tử dần, dù Họa sư và các em chàng có cố gắng giữ thi thể chàng trọn vẹn đến đâu đi chăng nữa.
Lưu Lam đã phải nằm đây, chờ đợi, trong bảy ngày ròng rã.
Chàng không được yên nghỉ.
Bất kể kẻ nào đã làm điều này, chúng đã cướp đi sinh mệnh một người đáng quý trong giấc ngủ của chàng. Trong chính buồng ngủ của chàng. Trong nhà của chàng. Chúng còn đáng khinh hơn súc vật!
“Ngài ấy đã may mắn.” Vị Họa Huyết sư chợt lên tiếng, giập tắt cơn giận ngùn ngụt của Hà Hạo bằng giọng nói bình ổn của ông. “Chỉ cần thêm một ngày nữa thôi, có lẽ Ngài ấy đã không thể gặp tình yêu của mình lần cuối.”
Câu nói ấy thấm vào tâm trí Hà Hạo, nàng đứng thẳng người dậy, buông tay khỏi thi thể Lưu Lam. Dưới tấm áo choàng trĩu sương, nàng đáp lời: “Đó phải là may mắn của con mới phải. Con đội ơn Họa sư. Con đội ơn Sói.”
“Chúng ta đều đội ơn Sói.” Vị Họa Huyết sư âm trầm nói. “Ngài ấy là một người con đáng kính của Sói. Lưu Thạch tướng quân là một người con đáng kính của Sói. Lưu Thương Vương gia là một người con đáng kính của Sói. Lưu Thanh công tử là một người con đáng kính của Sói. Nhờ vậy, mà tôi, một đứa con thất bại, mới không phải hổ thẹn với Sói. Ngài ấy có thể an nghỉ rồi.” Ông lại khép mắt lại. Theo điều khiển của ông, trong quan tài, Xích Thạch lại nối dài ra, bịt kín những kẽ hở của những vết cắt, tiếp tục chống đỡ cho xác thịt Lưu Lam không vỡ vụn và thối rữa như người thường. Rồi ông khẽ cất giọng nói: “Tôi cũng có thể không thẹn với ân tình của Công Chúa.”
Tất cả Họa Huyết sư đều là con của Sói. Dường như họ thuộc về Sói còn nhiều hơn thuộc về cha mẹ hay gia tộc.
Hà Hạo không thể đáp lời. Giọng nói của vị Họa Huyết sư như kinh tụng trong trí óc nàng. Nàng cũng không còn nỡ nhìn thi thể chồng nữa, chỉ giương mắt, ngước nhìn bàn thờ.
Dù cho hương khói tỏa ra, trên tượng thần, ánh đỏ vẫn hiện rõ. Ánh đỏ tượng trưng cho quyền năng của Sói. Ân huệ của Sói.
Ba con mắt đúc từ Xích Thạch đỏ của tượng thần như nhìn chằm chằm xuống. Sói đang nhìn những đứa con của Người.
“Người con yêu là một đứa con đáng kính của Người. Mẹ chàng cũng là một người con đáng kính của Người, người đã từng khước từ ngai vàng để bảo vệ Tiên Đế, anh trai bà, gia đình bà.” Nàng nói, như một lời tuyên bố, một lời hứa trịnh trọng với Sói thần. “Bà đã lui về Định Phủ, bà đã nắm tay cha chàng, cũng là một người con đáng kính của Người, họ đã nhận được ân huệ, sinh ra bốn người con ở đây, ba trong số họ là con của Sói. Nhưng chính ân huệ ấy đã đem đến bi kịch hôm nay. Con đã nhận ân huệ mà sinh ra hai đứa con của Người, nhưng chúng cũng là con của con. Thưa Sói, con, cũng sẽ lui xuống, con chỉ cầu xin Người một điều. Một điều duy nhất. Xin Người đừng cướp đi chúng khỏi con.”
---------------------
Cuộc họp gấp vừa kết thúc, Lưu Thương liền muốn đi ra ngoài hóng gió.
“Râu anh sao thế kia?” Lưu Thanh đi cùng y đến tận cuối dãy hành lang, khi chuẩn bị mỗi người đi một ngả thì nói vậy. “Nhìn như chú ấy.”
Lưu Thương đưa tay vuốt vuốt bộ râu lởm chởm dài ngắn lung tung của mình, tặc lưỡi nói: “Từ giờ cạo hẳn đi thôi.”
“Tự cạo nổi không? Cẩn thận lại thành giống cha đấy?”
“Mày đi hộ anh đi.” Lưu Thương đập bôm bốp vào lưng em trai mấy cái, hàm ý đuổi người đi. Y thấy Lưu Thanh đùa rất chán.
“Thằng út không trông nổi hai đứa đâu.” Lưu Thanh gãi gãi đầu, anh không cố giải tỏa không khí nữa, thành thật lo lắng nói. “Chúng nó bướng y chang anh.”
“Biết rồi. Giờ đi xem đây.” Lưu Thương thở dài nói, rồi tự mình rẽ đi hướng khác.
Lưu Thanh cũng quay người đi về hướng kho quân bị.
Lưu Thương không ngay lập tức đến chỗ Lưu Lục. Y lên ngựa, phóng ra tường thành.
Cơn gió đêm tạt qua mặt y, chỉ có như vậy, y mới cảm thấy lại chút tỉnh táo và quen thuộc. Y vẫn luôn sống trên những bức tường thành, trên lưng ngựa và quân ngũ.
Dù chỉ mới vài ngày mà bàn giấy ở Vương phủ sắp nuốt chửng y rồi. Cảm tưởng như chỉ vài chớp mắt nữa thì y sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng nếu anh cả còn sống thì tốt biết bao.
Nhưng y không muốn nghĩ như thế nữa.
Lưu Thương buộc ngựa bên dưới cổng rồi đi lên trên bờ tường.
“Chỉ huy-” Người lính đứng tiếp đón ở đầu tường vẫn chưa quen mà buột miệng gọi y như cũ, sau đó mới hốt nhiên nhận ra, vội vàng sửa lời. “Vương gia.”
Lưu Thương lặng im đôi chút, rồi đáp: “Ừ. Lui bớt xuống đi, ta muốn ở đây một mình.”
“Thưa Ngài,” người lính lại không lui ngay mà nói, “cô Di đang ở đây ạ.”
“Lục đưa nó đến à?” Y hỏi.
“Thưa không ạ. Nhưng ông tư đưa lệnh bài cho cô ạ.”
“Ta biết rồi. Lui xuống đi.” Lưu Thương gật đầu, tỏ ý cho phép rồi đi dọc tường thành.
Người lính vâng lệnh, huýt sáo gọi các anh em đang đứng gác lui xuống theo.
Từ xa xa, dưới ánh lửa đèn dao động, y đã thấy bóng dáng đứa cháu nhỏ đang ngồi nhìn thứ gì trên tay nó dưới trời đêm.
“Chiến thuật ly gián của chú Lục con đấy hả?” Lưu Thương gọi, Lưu Di hốt hoảng quay đầu. Y vừa nói, vừa ngồi lại bên cạnh cô. “Một đứa kiểu gì cũng dễ quản hơn hai, đúng không?”
Nhưng Lưu Di lại không xuôi theo trò đùa này của chú. Lưu Thương nghĩ chính mình cũng đùa chán không kém gì Lưu Thanh.
Lưu Di nhìn chú một lát, rồi lại cúi đầu, nhìn chiếc vòng cô nắm trong lòng bàn tay.
Một chiếc vòng thép. Hình rắn và nhện.
“Hợp với con lắm.” Lưu Thương nói với cô. “Đừng vứt nó đi. Con sẽ hối hận đấy.”
Bàn tay đang cầm chiếc vòng của Lưu Di chợt run rẩy rất khẽ, cô bé hơi do dự, rồi mới dám nắm chặt lấy chiếc vòng. Đuôi tóc dài rủ xuống, gió thổi phất lên, khiến nó bay tán loạn, che bớt phần nào khuôn mặt cúi gằm của cô.
“Bọn con vừa cãi nhau.” Lưu Di nói, hơi sụt sịt. “Nó muốn tìm người đã canh gác phòng của cha đêm ấy. Con giữ nó lại. Chú út không nói gì cả. Con… con không cố ý nói nặng lời…”
“Ta biết mà.” Lưu Thương vòng tay ôm lấy vai cô bé. “Chúng ta đều biết. Không sao đâu.”
Nhưng Lưu Di càng run rẩy, cô bé đưa tay quệt mặt, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, rồi lại nghẹn ngào nói: “Lưu Dã nói đúng. Nó bảo rằng con luôn tự nghĩ mình thông minh, tự nghĩ mình là anh hùng, nhưng con chẳng là gì cả.” Nói đến đây, cô bé cười giễu chính mình. “Hóa ra cũng có ngày con nghe được lời thông thái từ miệng nó.”
Lưu Thương vỗ về lên vai cô bé. Y như nghe thấy Lưu Dã đang mắng những câu đó ngay bên tai. Như thể cậu bé đang mắng chính y chứ không phải Lưu Di.
“Nhưng con đã làm đúng mà.” Y nói với Lưu Di. Bởi chính y cũng đã làm đúng. Dù y không phải người hùng, nhưng y tin mình đã làm đúng.
“Nhưng con đã mắng nó…” Lưu Di khẽ lắc đầu. “Con đã rất vui vẻ trong khi nó phải nhận tin dữ. Chính tay nó phải đọc thư, rồi đem tin đến cho mẹ con. Trong khi con chẳng làm được gì cả… Con đã rất vui vì nhận được chiếc vòng này trong khi anh trai con phải đối mặt với cái chết của cha con… Vậy thì con có tư cách gì để chỉ tay bắt nó phải làm gì chứ?”
Lưu Thương không nói gì nữa. Y chỉ tiếp tục lặng lẽ vỗ vai cháu mình.
Chẳng lời nói nào có thể thay đổi được cảm giác tội lỗi này cả.
Đây là cảm giác chính Lưu Di phải vượt qua.
Nhưng rồi một ngôi sao lóe sáng rồi vụt tắt trên bầu trời. Nó thắp lên điều gì đó trong lòng Lưu Thương. Nó làm y nhớ đến chiếc mũ giáp mẹ đội lên đầu y khi bà quyết tâm ra đi, khi bà bảo y phải ở lại.
Nên y lại khẽ nói: “Sẽ qua đi thôi. Di à. Dã là anh con mà.”
Lưu Di run rẩy bật khóc. Cô bé không gào khóc như Lưu Dã. Đó là lối khóc của Lưu Dã. Nước mắt cô bé lã chã rơi, rơi xuống thấm ướt vạt áo, thấm ướt bàn tay và chiếc vòng thép, nhưng cô không phát ra chút tiếng động, cũng nắm chặt chiếc vòng không buông.
Lưu Thương chỉ tiếp tục vỗ vai cô, giống như nhịp ru mà cha mẹ từng vỗ về anh em họ.
Gió đêm đã dịu lại. Tĩnh lặng bao trùm bức tường.
Lưu Di khóc mệt rồi, cô bé thiếp đi trong vòng tay chú.
Lưu Thương nhẹ nhàng bế cô bé lên rồi xuống khỏi tường thành, vừa dắt ngựa vừa ôm Lưu Di quay về nhà. Y rất khỏe, cũng rất cao lớn, nên chẳng gặp chút khó khăn nào. Suốt cả dọc đường Lưu Di không tỉnh giấc, đến lúc về đến nhà thì cô bé đã ngủ say rồi.
Y cũng thấy may mắn khi y đã đưa cô bé về chỗ của Lưu Thanh.
Vì sân nhà của Lưu Lục trông như một mớ hỗn độn.
Y đi xuyên qua đám người liên tục khẽ chào “Vương gia”, đến bên cạnh cậu thanh niên đang trói cháu trai mình vào cột.
“Em không để anh yên tâm được chút nào hả Lục?” Y cau mày nói với cậu em út.
“Em đang cố đây.” Lưu Lục khoanh tay nói, mắt vẫn giữ nguyên trên người đứa trẻ bướng bỉnh bị trói lại kia. “Anh và anh Thanh không cho em tìm hiểu thêm bất kỳ điều gì, hai người trói em lại với hai đứa nhóc. Nên em sẽ trói đứa nhóc lại.”
“Lục.” Lưu Thương không tranh cãi nữa, y chỉ nghiêm giọng nói, đủ nhỏ tiếng để chỉ Lưu Lục nghe. Lưu Lục mới mười bảy tuổi. Vẫn còn trẻ con lắm. “Thả nó ra đi. Từ giờ anh lo.”
Lưu Lục vẫn khoanh tay, như vẫn đang ngang bướng không chịu. Trông cũng chẳng khác gì đứa cháu dù bị cậu trói lên cột vẫn kiên quyết cắn răng không chịu thua kia. Nhưng chỉ được một lát. Lưu Lục không bao giờ cãi lời anh cả và anh hai được lâu. Cậu phất tay ra lệnh cho người hầu lui hết ra ngoài. Đến lúc không còn người ngoài nào trông thấy được nữa, cậu mới tự mình tiến đến, cởi trói cho Lưu Dã. Xong việc thì thản nhiên cuộn dây thừng lại, cuốn gói đi luôn mà không nói câu gì. Như thể cậu chưa hề làm gì sai.
Chỉ còn Lưu Dã và Lưu Thương ở trong sân.
Lưu Dã không chần chừ, nhanh chóng đi tới trước mặt Lưu Thương, vừa như nài nỉ, vừa như ra lệnh: “Chú biết điều gì đó rồi phải không? Nói cho con đi. Ai đã làm việc này?”
“Cha con chết vì bệnh.” Lưu Thương nghiêm nghị nói. “Không có ai cả.”
Lưu Dã không chịu bỏ qua như vậy, cậu bé trợn mắt nói: “Con không quan tâm chú nói gì với người ngoài! Nói cho con biết! Ai!”
Nhưng Lưu Thương không đáp. Chỉ đứng yên như ngọn núi bất di bất dịch.
Lưu Dã đang để cơn giận và nỗi đau chi phối. Cậu đi quá xa rồi.
Lưu Dã thấy y không nhúc nhích, không nhượng bộ, cơn giận và ấm ức của cậu càng gia tăng. Cậu như phát hỏa mà gào khóc nói: “Tại sao? Mọi người đã cướp đi mọi thứ của con! Mọi người không để con làm bất cứ điều gì cả. Từ trước đến nay! Con vô dụng đến thế à? Con tham lam đến thế à? Con chỉ đòi hỏi có một điều thôi mà… Một cái tên thôi! Cái tên của kẻ thù đã giết cha con! Khó đến vậy sao? Khó đến vậy sao!”
“Biết rồi thì sao?” Lưu Thương chợt hỏi. “Biết rồi thì con định làm gì?”
“Con sẽ trả thù!” Lưu Dã ngay lập tức đáp. Rồi lại như sợ rằng lời này sẽ khiến chú càng không cho phép, cậu liền sửa lời: “Không phải bây giờ. Con sẽ không trả thù bây giờ đâu. Nhưng mà… Nhưng dù phải đợi mười năm, hai mươi năm đi nữa, chỉ cần khi có thời cơ, con sẽ trả thù. Con sẽ thay cha và mọi người giết kẻ đó như cách chúng giết cha, con thề-”
“Nếu đó là ta thì sao?” Lưu Thương chợt nói, cắt ngay lời tuyên thệ của cậu.
Y thấy rất rõ Lưu Dã lùi lại. Sợ hãi. Dù chỉ trong thoáng chốc.
Y lại quỳ một chân xuống, ngang tầm mắt cậu.
Nhưng lần này y không giữ lấy vai cậu nữa. Ánh mắt y đặt trên thanh kiếm Lưu Dã giắt bên hông. Thanh kiếm y tặng cho cậu.
Rồi y nhìn vào mắt cậu, lặp lại câu hỏi: “Nếu kẻ giết cha con là ta thì sao?”
Lưu Dã bị bỏng bởi ánh mắt của Lưu Thương, cậu vô thức lùi lại, mím môi, lắc đầu: “Chú… đùa tệ quá.”
“Ta không đùa.” Lưu Thương lại hoàn toàn nghiêm túc. Lưu Dã đã lớn rồi. Cậu biết dùng một thanh kiếm, cậu có thể cắt lên da thịt ai đó rồi. Cậu không thể hành xử thế này mãi. Y kiên quyết bắt cậu quay lại câu hỏi. “Nếu con phải giết ta để trả thù cho cha con thì sao?”
Lưu Dã sợ rồi. Cậu muốn bỏ chạy. Cậu sợ suy nghĩ Lưu Thương vừa ném vào mặt cậu, nhồi vào óc cậu.
Chỉ vài khắc trước, cậu thấy từ trả thù chiếm trọn tâm trí, như một lẽ dĩ nhiên. Nhưng giờ, cậu thấy từ ấy nhầy nhụa máu thịt.
Cậu sợ rồi.
Lưu Thương cũng nhận ra điều ấy. Y đứng dậy, bàn tay đặt lên đầu cháu mình, xoa mái tóc dài của cậu bé. Y nói: “Khi nào con có dũng khí giết ta, thì hẵng nhắc đến chuyện trả thù. Thì hẵng nhắc đến chuyện điều tra. Còn nếu không, thì hãy chôn sâu nó xuống năm tấc đất.”
Không phải y không tức giận. Nhưng thứ gì nằm bên dưới câu hỏi ấy, y không muốn biết.
Lưu Dã vẫn chưa thấy thế giới này có thể tàn nhẫn ra sao.
Nhưng Lưu Thương thì biết. Từ năm mười hai tuổi, y đã buộc phải biết.
Hoàng Đế? Trương Trang Quân? Thú Vệ? Hay kẻ lưu lạc vô danh nào đó?
Ai cũng được.
Ai y cũng không muốn giết nữa.
“Nếu con phải trách ai đó, muốn có kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của cha con,” Lưu Thương nói với Lưu Dã, cho cậu một con đường để giải tỏa nỗi đau, “thì hãy trách ta đi. Từ hôm nay trở đi con và Lưu Di là Thế tử của Định Phủ. Nếu con muốn trả thù, hãy mài giũa bản thân thật tốt. Khi ta ngã xuống, hãy làm tốt hơn cả ta.”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Bộ tứ họ Lưu: Tên bốn anh em lần lượt là Lam, Thương, Thanh, Lục (“藍”, “蒼”, “青”, “綠”), là bốn sắc thái của màu xanh (xanh chàm, xanh da trời, xanh tươi mới, xanh lá cây; hoặc có thể hiểu là sắp xếp theo độ tươi của màu xanh, lam là nhạt nhất, lục là tươi nhất). Tên tự của bốn anh em lần lượt là Bá Tiêu, Trọng Tiêu, Thúc Tiêu, Quý Tiêu. Tiêu “飇” trong “cuồng tiêu”, tức gió mạnh.
Bàng Hạ: Họ Bàng (chính là chữ “Bàng” trong Đại Bàng), tên Hạ “夏”, chính là chữ “hạ” trong mùa hạ, mùa hè.
Nhận xét
Đăng nhận xét