Chương 26: Bế mạc
“Bẩm bà,” một người hầu bước vào gian thờ, cúi người nói với vị quan lớn mặc áo gấm đen, “vừa có tin từ Hựu nhân, Bệ hạ đã về tới La Động rồi ạ.”
Vị quan lớn ấy đang quỳ
trước một gian thờ nhỏ, đặt bên cạnh bàn thờ lớn của Trương thị.
Cô hai mươi tư, trẻ hơn
hầu hết những quan Ngoại Đình, Nội Đình. Nhưng áo gấm đen trên người cô là thứ
có lẽ những vị ấy cả đời cũng không có cơ hội mặc. Nó thuộc về dòng chính
Trương thị suốt hơn một thế kỷ rồi, từ thời của Thần Tông Hoàng Đế, chưa từng
rơi vào tay ai khác. Trương Trang Quân là con trưởng của Trương gia. Và cô
không phải kẻ có thể bị lật đổ dễ dàng, dù có bao nhiêu người muốn làm thế đi
chăng nữa.
Sau khi người hầu thưa
xong, thấy chủ không nói gì, liền biết ý, lui ra.
Khi ông ta vừa lui ra,
thì gặp ngay một thanh niên có phần trầm tĩnh, một vị võ quan, cũng đã mặc sẵn
triều phục.
“Thưa, ông ạ.”
“Ừ.” Vị quan ấy đáp. “Dễ
khi chốc nữa mưa lớn, ngươi đi bảo người kiếm dăm cái ô lớn cho chư đại nhân
ngồi, kẻo có người ốm bệnh, giờ không kham nổi đâu.”
“Dạ, vâng ạ.” Người hầu
đáp rồi mau chóng đi làm theo lời dặn.
Xem ra, hôm nay các vị
đại nhân sẽ phải đợi lâu mới được vào thiết triều rồi.
Vị quan thì bước vào bên
trong gian thờ.
“Chàng không cho bọn họ
vào bên trong mà đợi?” Trương Trang Quân lại chợt hỏi y.
“Ấy là để họ đợi lâu,
này là để họ đợi ngắn.” Y liền đáp lại vợ mình. “Bà đang chán hai chị em nàng
lắm rồi đấy.”
“Mẹ lúc nào chẳng không
hài lòng.” Trương Trang Quân khẽ cười rồi đáp. “Tầm này mẹ chỉ còn hy vọng vào
Họa ban của mẹ được thôi, chứ ngoại giao đã thất bại toàn tập rồi. Bao lâu nhỉ?
Có khi hai ba năm nữa là đánh trận to cũng nên.”
“Bỏ cuộc dễ vậy à?”
Nguyễn Kiệt cũng quỳ xuống bên cạnh vợ, chắp tay trước bài vị của Lưu Lam.
“Chẳng phải đã hứa với Bá Tiêu là sẽ không để cái chết của anh ấy châm ngòi
xung đột rồi à.”
Họ đã hứa với Lưu Lam.
Họ không biết chắc thứ gì đã giết anh, nhưng họ muốn bảo vệ thứ anh đã trân
trọng và vun đắp cả đời. Hòa bình.
Trương Trang Quân không
biết phải nói sao. Cô đã quỳ trước bài vị này từ lúc đọc xong bức thư của em
gái rồi. Chính cô cũng không rõ cô làm vậy là để thỉnh tội với Lưu Lam, hay là
để cầu xin sự phù hộ của anh nữa.
Cô không dám xin cha,
cũng không dám xin vợ chồng Bàng Hạ, càng không dám xin Tiên Đế. Từ nhỏ, chỉ có
anh Lam là hiểu cho Trang Quân và Linh Quân nhất, cũng không trách mắng họ bao
giờ.
Vậy mà xem ra, họ vẫn
phải phụ lòng anh rồi.
“Linh Quân thế mà lại
nhát quá.” Nguyễn Kiệt lại chợt nói.
Trương Trang Quân quay
sang nhìn chồng, y đang cho cô một lý do hợp lý cho sự thất bại. “Thế thì đáng
ra ta nên tự đến mới phải.” Cô đáp lại y. “Biết đâu đã không phải đổ máu thêm.”
“Có khi nàng nên gửi ta
đi mới phải.”
“Chàng có kiểm soát được
Bàng Linh Hà không mà nói?”
“Nhưng nếu là ta, cũng
để cho Trọng Tiêu có thêm hy vọng.”
“Hết rồi.” Trương Trang
Quân lại nói. “Từ khoảnh khắc ta nghi ngờ nó, thì đã chẳng còn hy vọng gì nữa
rồi. Kiệt... chàng có nghĩ ta trở nên vô lý rồi không?”
Khi Trương Trang Quân
viết bức thư ấy, cô đã đắn đo rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn chọn viết ra nghi
kỵ của mình. Cô biết rõ, tình bạn của họ đã chấm dứt ngay từ lúc trí óc cô đưa
ra lời buộc tội ấy rồi.
Dù có tự thuyết phục
chính mình bằng lý lẽ gì, suy nghĩ rằng Lưu Thương đã giết Lưu Lam vẫn sẽ quẩn
quanh tâm đen của cô, chẳng nay thì mai, nghi ngờ ấy cũng sẽ phát nổ.
Chính Lưu Thương cũng
thừa hiểu cô sẽ nghi ngờ y, và chẳng cần nghĩ cũng biết, y sẽ đốt lá thư vớ vẩn
ấy sau khi đọc.
Có lẽ nếu được thì y còn
phải đốt nó trăm lần.
Và cô cũng không nghĩ
chỉ mình cô nghi ngờ phi lý.
Dù đã nhiều năm không
gặp, Trương Trang Quân biết, Lưu Thương cũng đang nghi ngờ mình.
Hết đường quay lại rồi.
Nỗ lực ngoại giao này
chẳng qua cũng chỉ là níu kéo cuối cùng mà thôi.
“Từ lần đầu tiên gặp
nhau…” Nguyễn Kiệt vái Lưu Lam xong, rồi nói, “chúng ta đều đã thay đổi rất
nhiều. Có nhiều thứ có lý hơn, và có nhiều thứ không có lý nữa. Hồi nhỏ, nàng
không thích ăn rau, nhưng giờ thì trông bàn ăn của chúng ta xanh như thảm cỏ.
Hồi nhỏ ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ lăn lộn theo binh nghiệp, giờ thì ta
không thể tưởng tượng được viễn cảnh ta không đi nắm đầu từng lão tướng lẩm
cẩm.”
Trương Trang Quân bật
cười theo lời y nói.
Nguyễn Kiệt nói đúng.
Từ những thứ nhỏ nhất,
đến thứ lớn nhất, đều chẳng còn gì như cũ nữa.
“Đến cả lý lẽ cũng dần
thay đổi.” Cô nói.
Kim chỉ nam thì có ý
nghĩa gì khi hướng nam của họ cứ quay vòng mãi.
Cuối cùng, Trương Trang
Quân cũng chắp tay vái Lưu Lam ba lần, rồi đứng dậy.
Cô chưa thay triều phục
từ ngày hôm qua rồi, cũng nên chỉnh trang lại đã rồi mới thiết triều.
Nội Đình sẽ họp thêm lần
nữa sau buổi thiết triều này, ít nhất hai vợ chồng họ sẽ phải bận bịu cả ngày
hôm nay.
Hôm nay là ngày kiểm
ngân sách cuối cùng rồi.
Cũng là lúc quyết định
cho cả nửa năm sau.
Trước khi nghĩ đến việc
đánh hay không đánh, thì nên nghĩ đến tiền bạc gạo thóc trước thì hơn.
Nguyễn Kiệt cũng đứng
dậy.
Trương Trang Quân quay
ra chỉnh trang mũ mão và dây liên nha cho chồng, việc này cũng dễ khi hai người
cao bằng nhau.
“Chưởng ban Vũ ban thay
ta tiếp chư vị đại nhân trước nhé.” Cô nói với y. “Vẫn còn cách để chúng ta đi
tiếp, nếu có biến lớn thật, cùng lắm ta phế Bệ hạ rồi đẩy Lưu Thương lên ngôi
cũng không tệ.”
Nguyễn Kiệt nghiêm túc
đợi vợ chỉnh mặt nhật Xích Thạch và mũ ba bậc cho, sau khi cô chỉnh xong, y
liền hành lễ: “Vâng, thưa Thượng trụ quốc.”
---------------------
Lưu Thương đi rất nhanh,
nhưng y cũng đến vào ngày không đẹp lắm.
Lũy Xương hôm nay âm u,
mưa không lớn, nhưng dai dẳng không dứt gần cả ngày trời.
Phạm Minh Quang đã mở
sẵn cổng từ khi thấy đoàn người ngựa nhỏ mang cờ hiệu Định Phủ phi đến trong
làn mưa mỏng, cậu đang đứng tiếp đón dưới cổng thành.
Lưu Thương xuống ngựa.
Vì vậy nên toàn bộ kỵ binh đi theo phải xuống cùng.
Người cầm cờ đi ngay sau
y, nhưng Lưu Thương quay sang và nói: “Rút cờ xuống đi.”
Ngay lập tức, cờ hiệu
được buộc lại, những cận vệ phía sau chỉ cúi đầu đi theo chủ nhân.
Phạm Minh Quang cũng
không cố gắng cười lên để tiếp đón, cậu chỉ hành lễ: “Nhật Chiếu xin diện kiến
Thái tử.”
“Đừng.” Lưu Thương dừng
lại trước mặt cậu, y đáp. “Ta không ở đây để đe dọa gia đình cậu, cũng không ở
đây vì Hoàng Đế.”
Phạm Minh Quang cũng
không đợi y cho phép mà tự buông lễ đứng thẳng dậy, nói: “Thần đâu dám chất vấn
ngài. Thần cũng không có cách gì để ngăn ngài lại cả.”
“Nếu em trai ta đến, cậu
có cảm thấy an toàn hơn không?”
“Ít nhất thần cũng không
gặp phải người như ngài.”
Cận vệ phía sau dường
như đã hơi tức giận, muốn tiến lên, nhưng Lưu Thương ngăn lại.
Y biết, không phải mình
Trương Trang Quân nghi ngờ y.
Không lạ lùng gì nếu
người khác sợ hãi hay khinh thường y, càng không lạ gì khi Phạm Minh Quang cảnh
giác với y vào lúc này.
Sự thẳng thắn của cậu
còn là điều đáng quý. Ít nhất, cậu không cố tình làm khó y.
Và cậu cũng chẳng phải
bạn bè gì với Lưu gia cả.
“Tổng Chỉ huy Phạm,” y
nói, nhẹ giọng lại, như nói chuyện với mấy đứa em nhà y, “tôn bà từng gửi lời
thăm viếng khi cha mẹ tôi mất, bà là bạn của thân sinh Lưu Thương, còn Lưu
Thương là đứa con lớn nhất trong những đứa con còn lại của Lưu Đồ và Bàng Hạ.
Đây là trách nhiệm.”
Phạm Minh Quang đối đầu
với y một hồi, rồi thở dài, tránh đường, mời y đi qua: “Đây cũng là trách
nhiệm. Thứ cho tôi không tiễn ngài đến tận vương phủ.” Lý Tình đã tha thứ cho
việc cậu để Trịnh Khâm và Trịnh Khuê đi, dù nàng không gọi ấy là “tha thứ”,
nhưng cậu không muốn để nàng thất vọng nữa, dù chỉ thêm một lần.
“Cảm ơn.” Lưu Thương cúi
đầu nói, rồi dẫn người đi.
Họ để ngựa lại bên tường
thành. Cơn mưa này không lớn, họ có thể đi bộ. Cận vệ phía sau cũng tiến tới,
giương ô cho y, y cũng không ngăn cản. Người cận vệ chợt hỏi: “Thật vô lý.”
“Không vô lý đâu, Cát
Hà.” Y lại đáp. “Nếu là ta, ta cũng không tin chính ta vô tội đâu. Hơn nữa, cậu
nhóc đó chỉ bằng tuổi Thanh thôi. Ngươi đã thấy cậu ba thoải mái với Trương gia
bao giờ chưa?”
Người cận vệ liền không
nói gì nữa, chỉ giương ô, theo kịp bước chân y.
Nhưng có lẽ y cũng gặp
may.
Y đã gặp may, vì Lý Tình
đã tỉnh lại vài ngày trước khi y tới rồi.
Gia chủ của sáu đại gia
tộc sẽ còn ở lại cho đến giữa tháng bảy, họ vẫn đang ở lại xử lý công vụ của
Lũy Xương để Lý Tình được nghỉ ngơi, nhưng Lý Tình đã bắt đầu đến chính điện xử
lý một số vấn đề nhà cửa đất cát, và cả vụ việc của Nguyễn Trung rồi.
Lưu Thương cũng không
cần phải đối phó với một đàn sói già nữa, y chỉ cần viếng thăm, và thực sự nói
chuyện với đúng một người mà thôi.
Sau khi chào hỏi xã
giao, y được Dương Mục dẫn đến thăm mộ của Trịnh Liên.
Sau khi y bày xong chút
đồ cúng mọn, ông đưa cho y một nắm hương, rồi nói: “Trời mưa gió khổ, cứ thắp
hương xong vào trong đình ngồi, Văn Quyết đang đưa Tình đang đến rồi.”
“Có được không ạ? Con
nghe nói cô ấy vẫn chưa khỏe hẳn mà.” Lưu Thương cũng có hơi khó xử. Y chỉ mới
gặp Dương Mục một hai lần, khi mẹ dẫn y đến thăm chiến hữu cũ, khi ấy y mới sáu
bảy tuổi, nên bây giờ Dương Mục vẫn coi y như đứa trẻ. Y cũng không định để Lý
Tình ốm thêm.
Dương Mục cũng thấy điều
ấy, ông hơi lùi lại trước sự e ngại của Lưu Thương, rồi vỗ vai y, nói: “Con bé
muốn thế, không sao đâu, hít chút khí trời cũng tốt hơn che kín như bưng.”
Rồi ông cũng đi khỏi.
Lưu Thương nhìn theo ông
một lúc, rồi khẽ thở dài quay về, dưới tán ô cận vệ giương cho, y châm lửa vào
hương, rồi cắm lên phần mộ của Trịnh Liên, rồi đưa cho một cận vệ khác, để họ
cắm cho những nấm mộ bên cạnh.
Y cũng không biết phải
nói gì, những ký ức của y về Lý Duật Hoàng thì rõ, nhưng ký ức về Trịnh Liên
thì mờ nhạt hơn. Y không có mấy ấn tượng về bà. Nên cuối cùng, y chỉ chắp tay,
thành kính mong bà được an nghỉ, vái lạy rồi xin phép lui đi.
Y cũng không cần đợi
lâu, thực ra là còn chưa kịp vào trong đình nghỉ, Lý Tình đã tới rồi.
Nàng nhỏ, gầy và thấp
hơn y nghĩ. Y còn chợt nghĩ đến việc hai đứa cháu nhà y sẽ trông như lớn hơn ba
bốn tuổi nếu đứng cạnh Lý Tình.
Dương Văn Quyết không
che ô cho chính mình, cậu không thể. Để che được ô cho Lý Tình, cậu phải cầm ô
xuống rất thấp, nên cậu chỉ mặc áo tơi và đội nón, giống như những cận vệ còn
lại của Lưu Thương, còn Lý Tình thì che ô, và khoác cả áo choàng mùa đông.
Một đứa trẻ nhỏ xíu,
cuộn mình trong chiếc áo choàng dày nâu đậm, thậm chí áo khoác còn có tay áo
quá to so với nàng, trông như một đôi cánh lớn xòe ra hai bên. Cô nhóc còn trải
tóc gọn đến mức cứng như đá, tóc vừa thưa vừa xước, lại búi thành một cục cao
trên đỉnh đầu, cài ngay ngắn một chiếc lược bạc nhìn qua đã thấy nặng.
Trong một khoảnh khắc, y
cảm thấy hình ảnh này có chút quen.
Lý Tình là người mở lời
trước, Lưu Thương đã đợi để nàng nói trước.
“Lưu Vương,” nàng nhàn
nhạt hành lễ, “cảm ơn ngài đã tới thăm.”
“Lý Vương,” y cũng nhàn
nhạt đáp lễ lại, “Lưu Thương xin chia buồn với ngài.”
Lý Tình không đáp lại,
chỉ hơi gật đầu.
Dương Văn Quyết lại quỳ
xuống bên cạnh, đưa ô vào tay nàng để nàng tự che, rồi khép lại áo choàng cho
nàng. Hai người họ chẳng nói gì với nhau. Lúc sau, cậu đứng dậy, hành lễ với
Lưu Thương rồi nói: “Mời Vương vào trong đình ạ.” Rồi hướng sang phía các cận
vệ mà rằng: “Văn Quyết cũng xin mời các vị, trong lúc hai chủ nhân bàn việc,
thì kẻ dưới chúng ta uống tách trà nóng.”
Lưu Thương nghe vậy, vừa
gật đầu, vừa tự tay cầm lấy ô của mình.
Chốc lát, tất cả cận vệ
đều rời đi theo Dương Văn Quyết, để hai chủ nhân ở lại.
“Em có muốn vào ngồi
không?” Lưu Thương hỏi Lý Tình, lần này, y mở lời trước.
Lý Tình ngước lên nhìn
y, hơi cau mày, có lẽ vì danh xưng y sử dụng.
Cô nhóc này nói ít thật.
Y nghĩ, rồi nói tiếp: “Ta không định ở lại đây lâu, chỉ muốn nói chút chuyện
với em thôi. Em cũng là người muốn ta nói chuyện ở ngoài này mà. Vậy nên em
chọn địa điểm đi.”
Lý Tình nghe vậy, cúi
đầu nhìn mặt đất ướt nước một lúc, rồi nắn nắn cán ô, cuối cùng cũng thở dài,
quyết định đi vào trong đình.
Nàng cũng lười cả diễn
rồi. Mấy ngày qua, Dương Mục bắt đầu nghĩ ra rất nhiều thứ kỳ quặc, giả như cái
áo trên người bây giờ, hay việc Dương Văn Quyết vừa phải theo lời ông mà bế
nàng đến đây. Giày vải của nàng còn chưa cả ướt mũi.
Nên vốn dĩ nàng cũng chỉ
định lễ nghĩa cho qua rồi tiễn vị Định Phủ vương mới này về.
Nếu có hỏi han gì về
công việc thì đáp, không thì thôi.
Nhưng nghe cách nói
chuyện này, nàng hơi sợ y là Dương Mục thứ hai rồi.
Khi Lý Tình đã vào bên
trong đình, nàng phải cố một lúc mới đóng được cái ô to lại. May sao Lưu Thương
cũng không nhìn chằm chằm nàng hay đưa tay giúp nàng, không thì chắc nàng sẽ mặc
kệ mọi thứ mà bỏ về mất.
Lưu Thương cũng không
thấy lạ khi cô nhóc này khổ sở với chiếc ô như thế, nên y chỉ kiên nhẫn đợi.
Sau khi Lý Tình đóng ô
rồi ngồi xuống bên bàn đá xong, y cũng đi lên, nhẹ nhàng vẫy ô rồi đóng lại,
gác bên cạnh ô của nàng, rồi ngồi phía đối diện, nói: “Em muốn nói trước, hay
để ta nói trước?”
Lý Tình nhìn y từ trên
xuống dưới, rồi nói, giọng nàng vẫn còn khàn: “Tại sao?”
“Vì sao em trai ta không
phải người đến, hay là vì sao ta lại là người đến?” Y hỏi lại, không có quá
nhiều đắn đo.
Lý Tình còn không biết
tại sao y lại nghĩ nàng hỏi về điều ấy. Nhưng y đã nói đến, thì tự dưng nàng
lại cũng muốn biết. “Tại sao không phải là cả hai?” Nàng đáp lại.
“Vì hôn ước sẽ bị hoãn
lại. Vì ta cần một câu trả lời đanh thép cho Triều Đình.” Y đáp, rất nhanh, gãy
gọn. “Và ta muốn đảm bảo rằng liên minh của chúng ta sẽ còn chắc chắn cho nhiều
năm sắp tới.”
Lý Tình hiểu tại sao
người ta khen ngợi Lưu Thương nhiều đến vậy rồi.
Hóa ra y hiểu câu hỏi
tại sao đầu tiên của nàng thật.
Lý Tình nhìn y, y cũng
không vội nói tiếp mà nhìn thẳng vào sự soi xét của nàng. Y rất kiên nhẫn.
Rõ ràng, nàng đã chọn
nói trước, nên y đang đợi nàng nói xong.
Vậy nên nàng cũng sẽ
nói: “Năm năm, và ta sẽ đợi.”
Lưu Thương lại trả lời,
cũng rất nhanh: “Chắc chắn. Chỉ cần em đợi, chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Mọi thứ vẫn sẽ tiếp
diễn như cũ.” Nàng cũng nói tiếp rất nhanh. “Trịnh tướng quân đã trên đường
quay lại Định Phủ rồi. Tuy rằng Thế tử Khuê đính ước với Nguyễn Ngọc Phiến,
nhưng nó còn là con gái Trịnh Khâm, nếu Định Phủ trân trọng Trịnh thị, sau này,
còn có thể thuyết phục Nguyễn Ngọc Phiến.”
“Thế tử Khuê sẽ nhận
được lễ vật chúc mừng sắc phong của Định Phủ vào Nguyên Đán năm sau, cũng sẽ
tránh được đồn thổi không đáng có. Sau khi hoàn toàn ổn định được biên cương
phía nam, Định Phủ cũng có thể trợ giúp Lũy Xương trong ít nhất một năm tới,
nếu hậu quả ở Thịnh An chưa được khắc phục triệt để. Khi Phạm công tử thành
hôn, Lưu Thanh cũng sẽ tự mình tới dự.” Y đáp.
“Nếu năm tới Triều Đình
cử thêm Mã thượng quan xuống, hoặc đổi Giám Duyệt Đốc, có thể tìm chọn người
của Trấn Thanh hoặc Hồ Bình. Trong Thủy bộ cũng còn người của Nguyễn Thường thị
và Dương thị.”
“Nếu có đổi người, chúng
ta sẽ biết. Khúc Thượng thư cũng sẽ không để Bùi Thượng thư nói đổi là đổi
đâu.”
“Khúc Thượng thư vẫn còn
làm việc cho Định Phủ sao?”
“Nói vậy thì oan quá.
Ngài ấy không ưa Trương thị lắm thôi. Khúc Tả thị của chúng ta là em họ ngài
ấy, khi nào gặp lại, em có thể gặp ông ấy.”
“Vậy đành mong Khúc Tả
thị khi nào về thăm nhà thì gửi chút quà mọn giúp ta vậy. Phan cựu Tổng Chỉ huy
cũng sắp về thăm thầy ở Phân ban, Định Phủ giúp ta cho ông ấy thông quan thì
tốt.”
“Luôn sẵn lòng. Người
cũng có đủ.”
Rồi, một thoáng liền im
lặng.
Cóc nhái ở đâu kêu khẽ
trong mưa.
“Đến lượt ta chứ?” Lưu
Thương khẽ quay đầu nhìn cơn mưa bên ngoài trong lúc đợi, rồi mới quay lại,
nói.
Lý Tình nhìn y, rồi đáp:
“Hết lời rồi. Mời.”
“Em định gọi ta bằng
gì?”
Lý Tình muốn bỏ đi thật
rồi. Nàng cũng đứng dậy thật.
Hết một Dương Mục này,
lại đến một Dương Mục khác.
Lưu Thương cũng không
cản lại, mà đứng dậy theo nàng, nói: “Thiết thực đấy, trước khi ta nói lời ta
muốn nói.”
Lý Tình bèn đứng lại,
dưới mái đình, nàng nhìn mưa rơi, nhìn về phía mộ phần của dòng họ Lý, nhưng
lại né đi nơi có khói hương bốc lên.
Nàng không đáp.
Lưu Thương cũng không
giục. Y nói: “Từ khi liên minh giữa Định Phủ và Lũy Xương thành lập đến nay,
thứ minh chứng rõ nhất cho liên minh ấy đến cùng cũng không phải những ngón cờ
chính trị, hỏi han quà cáp, mà là một lời hứa.”
“Ta không phải cha ta,
nếu ngài muốn kể về quá khứ.” Nàng nói.
“Ta biết.” Y đáp. “Ta
từng gặp ông ấy rồi, và ta cũng không nhớ được quá nhiều về ông. Nhưng lời hứa
giữa hai nhà vẫn là lời hứa, và ta vẫn tôn trọng những gì họ để lại. Suy cho
cùng, chúng ta cũng được hưởng lợi từ mối quan hệ của cha mẹ, ông bà. Lưu thị
cần Lý thị, và ta mừng vì họ đã gây dựng được một lịch sử tốt đẹp và ôn hòa.
Hơn nữa, ta cảm thấy xưng hô ‘ngài’ này có chút buồn.”
Lý Tình hít một hơi sâu,
rồi đánh mắt sang, Lưu Thương đang đứng phía bên cạnh nàng.
Y cao quá, ở khoảng cách
xa đến một sải chân này, nàng vẫn không nhìn được mặt y, không biết y đang làm
ra biểu cảm gì.
“Hôn ước là đủ rồi.”
Nàng nói. Không phải nàng không muốn thành tâm trong liên minh, mà là vì nàng
có thành tâm thì cũng chỉ được vài năm mọn. “Còn nếu muốn xa hơn, ngài nên nói
chuyện với Thế tử hoặc cha của Thế tử.”
Nhưng Lưu Thương lại như
không để tâm đến cách nói bất thường ấy, cũng không khựng lại vì sự lạnh nhạt
của nàng. Y đáp rất nhanh, như thể y đã đoán trước thái độ nàng mang: “Ta không
coi nhẹ Trịnh thị, chúng ta vẫn luôn tôn trọng họ, em rất rõ điều ấy. Nhưng, ta
sẽ nói chuyện này với Lý Khuê, còn bây giờ, ta sẽ nói với em. Ngay cả nếu gạt
bỏ hôn ước, ta muốn chúng ta giữ một lời hứa mới, giống như cách cha mẹ, ông bà
chúng ta đã từng hứa với nhau.”
Lý Tình không biết phải
nói gì.
Lý Tình, quan trọng với
Lưu Thương vẫn là ở họ Lý.
Thẳng thắn đến mức không
bực nổi.
Dù sao, nếu họ Lý cũng
có thể khiến Khuê quan trọng tương tự với y, vậy thì cũng không thành vấn đề.
Nàng đợi cho y nói hết,
y cũng nhận ra, tiếp lời rất nhanh: “Chỉ cần em cần đến, chỉ cần em gọi đến,
Lưu thị sẽ có mặt. Ta cũng mong em có thể nhìn chúng ta như vậy. Không cần phải
là như gia đình, nhưng cũng là như anh em kết nghĩa. Nơi này ngay gần chốn an
nghỉ của tiên tổ, họ sẽ chứng giám cho lời hứa của chúng ta.”
Có quá nhiều lời hứa
rồi, nàng cũng không nghĩ nàng sẽ tin y.
Nhưng cuối cùng, Lý Tình
cũng quay sang, đối diện với Lưu Thương.
Lần này, khi nàng ngước
đầu, nàng có thể nhìn thấy mặt y rồi.
Lưu Thương luôn trông
nghiêm nghị và thẳng thắn thế này khi nói những lời trên mây sao? Nàng tự hỏi.
Vẻ mặt này khiến đến
chính nàng cũng nghi ngờ rằng y đang nói thật và sẽ thực hiện lời hứa này bằng
mọi giá.
Nhưng nàng tin hay không
cũng đâu quan trọng đến thế.
Lý Tình đưa tay ra, đáp
lại: “Anh hứa, ta hứa.”
Lưu Thương cũng đưa tay
ra, bắt lấy bàn tay đưa ra của Lý Tình, đáp: “Em hứa, ta hứa.”
Lý Tình không cần tin
Lưu Thương. Lời hứa này vẫn có giá trị.
Y nói đúng, tất cả những
gì người ta còn nhớ là lời hứa. Miễn là họ đối xử với nhau như anh em, dù chỉ
bằng lời nói suông, thì người ta còn tin rằng liên minh này vững vàng.
Nàng cần thêm đồng minh.
Cho Trịnh Khuê, cho Phạm Minh Quang, và cũng là cho chính nàng.
Dù gì, khi tỉnh lại,
nàng cũng đã thề với Phụng Hạc rồi.
Nàng sẽ giết bà ta, khi
nàng xong việc với Bàng thị và Trương thị, hoặc là ngay trước khi bọn chúng
xong việc với nàng.
Nếu lời hứa của Lưu
Thương có thể giúp nàng báo thù, vậy chẳng có lý do gì để từ chối.
---------------------
Xe ngựa Xích Thạch lăn
bánh trên đường lớn La Động.
Khi không cần gấp gáp
hay cẩn trọng, đi trên mặt đất vẫn tiết kiệm sức lực hơn.
“Bẩm Bệ hạ, Hoàng hựu,”
thị vệ bên ngoài thưa qua song cửa sổ đá đen che bằng lụa đỏ, “trời sắp tối rồi
ạ, chúng con tấp vào để nghỉ ngơi chứ ạ?”
“Mấy ngày nữa ta về tới
nơi?” Trương Linh Quân lại hỏi.
“Dạ, bảy ngày ạ.” Thị vệ
đáp.
“Vậy đi thẳng tiếp đi,
tận dụng hôm nay chưa mưa lớn gió to, mai kia bão lại hoãn lâu hơn nữa.”
“Dạ.”
Sau khi nhận lệnh của
Trương Linh Quân, dường như đoàn xe đi nhanh hơn trông thấy.
Bàng Dực bị tốc độ cùng
một lần vấp đá nhỏ sóc cho tỉnh ngủ.
Ngài ngơ ngác mở mắt,
nhìn quanh rồi hỏi: “Linh Quân, ta đến đâu rồi?”
“La Động, khoảng bảy
ngày nữa về tới nơi.” Nàng đáp.
“Lâu quá vậy…” Bàng Dực
chán nản nói, lúc đi là đi gấp nên rất nhanh, dù cứ lên lên xuống xuống hơi
chóng mặt, lại còn không được nghỉ tạm giữa đường nên nhức người, nhưng vì
nhanh nên đỡ chán như bây giờ.
Trương Linh Quân lại
không quan tâm đến ngài, nàng gác chân, ngồi tựa thành xe nghỉ ngơi.
Bàng Dực đã ngủ ngon
lành cả dọc đường rồi, trong khi nàng phải thức nhìn chòng chọc để trông chừng
ngài.
Giờ Bàng Dực tỉnh rồi,
thì nàng sẽ nhắm mắt một chút.
Nhưng Bàng Dực lại không
để nàng nghỉ.
Ngài nhàn rỗi không có
gì làm, liền bắt đầu tò mò hỏi han.
“Linh Quân, trên đường
không có gì nguy hiểm đúng không? Những người tấn công Trịnh tôn bà không đến
đúng không?”
“Có một sát thủ thôi.”
Nàng không muốn mở mắt, chỉ cau mày đáp. “Và y chết rồi. Đó là nhiệm vụ cảm
tử.”
“Cảm tử là gì?”
“Là lao vào chỗ chết để
hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tại sao?”
Trương Linh Quân nằm
xuống, úp mặt xuống đệm lông ngỗng bọc gấm trải trên sàn xe luôn. Bàng Dực liền
trật tự, biết là nàng không muốn trả lời nữa.
Ngài im lặng một lúc,
cũng chỉ được một lúc, rồi lại hỏi: “Linh Quân, ta có bị mắng không?”
“Ngài có làm gì đâu.”
Nàng gắt gỏng đáp. “Ta mới bị mắng.”
“Tại sao?”
Trương Linh Quân chộp
lấy gối, che tai mình lại luôn.
Thế là Bàng Dực lại biết
điều im lặng.
Và lại cũng chỉ được một
lúc.
“Linh Quân, ta có phải
làm gì không?”
“Không!” Nàng khẽ giọng
mắng. “Ngài ngồi yên là được!”
“Nhưng ta không muốn
Linh Quân và Linh Hà bị mắng mà!” Bàng Dực lại không sợ hãi im lặng như những
lần bị nàng mắng khác nữa, ngài biện minh.
Trương Linh Quân ôm đầu
im lặng, sau một hồi, nàng bỏ gối ra, hỏi: “Ngài biết những gì rồi?”
“Chẳng biết gì cả.” Bàng
Dực thành thật đáp, cũng rất nhanh.
Một hành động thông minh
hiếm có đấy chứ. Trương Linh Quân cũng phải công nhận, không phải ai cũng biết
mình không biết gì.
Nàng không trả lời, Bàng
Dực lại hỏi tới: “Vậy, giờ ta phải làm gì?”
Trương Linh Quân lật
người nằm ngửa lên cho đỡ ngạt thở, cũng là để nhìn thấy Bàng Dực.
Nàng nói: “Từ bây giờ,
vị thế của ngài và chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”
“Tại sao?”
“Vì Lũy Xương bây giờ
rất mạnh, và khi Dương Mục đã quay về, họ sẽ không bao giờ dừng lại và rút lui,
cho đến khi có được đủ nhiều.”
“Tại sao?”
“Vì Dương Mục là Thanh
Sơn hầu do bố ngài, Tiên Đế, đích thân yêu cầu ban tước. Là đại công thần.”
“Vậy ông ấy thề trung
thành với ta chứ?”
“Ông ấy thề trung thành
với anh em kết nghĩa của ông, cũng là Lũy Xương vương hai đời trước. Ông ấy là
người trung thành với Lũy Xương.”
“Vậy ta không ngăn ông
ấy được sao?” Thật bất ngờ, Trương Linh Quân cũng phải giật mình khi Bàng Dực
cuối cùng cũng hỏi một câu có ý nghĩa.
Vậy là nàng hỏi lại:
“Ngăn thế nào?”
“Ừm…” Bàng Dực suy nghĩ,
rồi nói, “có… biếm chức được không?”
Trương Linh Quân bất ngờ
thật rồi, hóa ra Bàng Dực mà nghĩ, cũng sẽ có chút tiến bộ, chứ không phải chỉ
ngơ ngác như con nai.
“Không.” Nàng đáp. “Tiên
Đế đã hứa với ông ấy, chính ngài ấy cũng coi ông ấy là anh em kết nghĩa, chính
ngài ấy cũng đã bảo chứng cho Dương Mục. Ngài còn nhớ tại sao Dương Mục lại là
Thanh Sơn hầu không?”
“Không.”
“... Khi Dương Mục bị
nghi kỵ, ông ấy đã tự mình xin cởi áo mũ, từ chức trong Ngoại Đình để về quê.
Để dẹp bỏ sự bất đồng ở Ngoại Đình khi ấy, Tiên Đế đã phong tước vị này để ông
ấy vinh hiển rút về.”
“Vậy là ông ấy nợ nhà ta
mà!”
“Không.” Nàng đáp, chưa
bao giờ nàng thấy mình kiên nhẫn với Bàng Dực như bây giờ. “Ông ấy chỉ mắc nợ
bố ngài. Và hành động ấy cũng là một trong những thứ đã làm nên uy tín còn sót
lại của bố ngài, là thứ mong manh còn giữ ngài trên ngai, chứ không phải các em
họ ngài.”
Bàng Lộ có một thứ duy
nhất hơn người em Bàng Hạ, đó là phần uy tín này. Những gì ngài hứa, những
người cống hiến cho ngài, ngài thưởng không thiếu một hạt cát.
Đây là phần ân tình lớn
nhất giúp đứa con vừa khiếm khuyết trí óc, vừa khiếm khuyết thể lực, vừa không
phải Họa Huyết sư như Bàng Dực còn có người ủng hộ trung thành.
“Nếu ta công khai làm
trái cam kết này, trước khi Lũy Xương suy yếu, ngài sẽ rớt trước.”
Bàng Dực không hiểu toàn
bộ mạng lưới này, nhưng ngài hiểu câu tổng kết này. Nên ngài hỏi: “Vậy ta phải
làm gì?”
Trương Linh Quân nhìn
ngài, cuối cùng cũng thở dài, lần đầu tiên đối xử với Bàng Dực như Hoàng Đế Đại
Bàng, nàng nói: “Ta sẽ làm đúng. Lần này, ta sẽ không mắc sai lầm nữa. Ta sẽ
tìm một kẽ hở, tìm quân cờ đúng, quân cờ có giá trị, và đi đúng nước đi. Lần này,
chúng ta sẽ phải cắt xẻ hoàn toàn Lũy Xương, khi Lũy Xương tự mình ngã xuống,
rất nhiều kẻ còn nuôi mộng lật đổ ngài, cũng sẽ im lặng theo.”
Bàng Dực không hiểu,
nhưng ngài dường như cũng cảm nhận được sự nghiêm túc ấy từ Trương Linh Quân.
Ngài không hỏi nữa.
Ngài cố gắng nhớ, và suy
nghĩ về câu nói ấy trong đầu.
Từ giờ, bọn họ không vờn
đùa được nữa. Món nợ này là không thể hòa giải.
Chỉ có thắng, hoặc chết
mà thôi.
---------------------
Phụng Hạc quay lại bờ
sông, giống như mười hai năm trước, ngâm nga bài dân ca cổ.
Thật kỳ lạ, khi bà lại
ngâm nga bài ca này. Bà đã quên cả gương mặt cha mẹ, cả giọng nói, dáng hình
họ. Và bài dân ca này cũng không phải tuổi thơ của bà. Thực ra, bà còn
không nhớ nổi tên cũ của mình. Bà từng gọi nó là "tên thật", giờ đây,
đến cách gọi "tên thật" cũng chẳng còn đúng với bà nữa.
Chỉ còn cái tên Phụng
Hạc còn lại.
Họa sư đứng tựa bụi tre
phía đối diện bà chỉ yên lặng nhìn bầu trời không trăng, nhìn cơn gió mạnh thổi
sóng sông rì rào. Cậu ta, dù mới chỉ hơn năm mươi tuổi, là một người anh
em tốt, một người anh em tử tế, đối với bà. Khi bà hoài niệm và cảm thấy chùn
chân, cậu không mấy khi xen vào.
Điệu hát kết thúc vừa
đúng lúc những hạt mưa nặng đập xuống tán lá và đất đá, nước thuyền.
Rồi cơn mưa bắt đầu ào
ào như thác đổ.
Nhưng cả hai đều không
trốn khỏi nó.
Đã quá lâu rồi, họ trốn
chạy khỏi Thú vệ gần như từng khoảnh khắc, kể cả trong giấc ngủ, họ cũng tỉnh
dậy chỉ bằng một tiếng cánh hoa rơi.
Đến tận bây giờ, họ mới
cảm nhận được phần nào cuộc sống mà họ không phải chạy, cũng không phải nghe
ngóng từng tiếng động trong bóng tối, ngay bên tai.
Cơn mưa thì có là gì?
Chỉ là tiếng động, thay
cho điệu hát ban nãy.
"Con bé không còn
nghe lời nữa, vậy thì ta có thể tìm đứa khác." Họa sư kia nói, khi cơn mưa
bao phủ lên họ như tấm màn nặng trĩu.
Chẳng có lời nào là
không thể nói ra khi họ trú dưới tấm màn đóng chặt này.
Có lẽ cậu nói đúng. Có
lẽ kế hoạch này là quá nguy hiểm, mọt ván cược không cần thiết.
Nhưng cũng có thể nói là
bà đã yếu lòng qua nhiều năm gắn bó với Lý thị.
"Nghe lời không phải
thứ chúng ta cần. Chúng ta cần động lực, và nỗi hận là động lực mạnh nhất trên
đời." Phụng Hạc đáp lại. "Con bé hận Trương thị, hận Triều Đình,
giống như các anh chị em. Chỉ nội điều ấy, đã khiến nó xứng đáng hơn ta
rồi."
Cương Viễn Thủy đã nói
rất nhiều lời thật với Trương Linh Hà.
Nếu như Triều Đình không
săn lùng chúng ta gắt gao đến vậy, chúng ta cũng chẳng có lý do gì để tìm đến
Sứ giả.
Họa sư lưu lạc chỉ đến
với Sứ giả vì nỗi hận dai dẳng họ mang.
Nhưng ngay cả bây giờ,
khi tuyệt vọng đến mức phải chọn con đường này, họ vẫn chẳng nghe theo mọi lời
trong giáo điều của Phụng Hạc. Họ chỉ đi theo vì họ cũng cần bà mà thôi.
Có lẽ Phụng Hạc sẽ chẳng
bao giờ trở thành một "Sứ giả" đúng nghĩa, dẫn dắt và kết nối tất cả
những đứa con lưu lạc được.
Bà không thực sự đau vì
là một Họa sư lưu lạc, cũng chẳng thực sự hận những kẻ săn đuổi kia.
Những lời bà nói ra
chẳng hơn gì một lời nói dối vụng về, ai cũng biết, chỉ là họ chọn chấp nhận
nó, để có một tia hy vọng sống còn.
Sớm hay muộn cũng sẽ có
người chia đường rời đi.
Họa sư kia lại chợt nói:
"Chúng ta trung thành với chị, không phải với Lý thị, cũng không phải Lũy
Xương."
Họ không còn nhà, chỉ
còn anh chị em, lưu lạc.
"Vậy đừng xem nó
như Lý thị." Phụng Hạc lại đáp. "Nó là người của chúng ta. Khi nó
giết ta, nó sẽ là người kế nhiệm vị trí này, và dẫn dắt các anh chị em tốt hơn
ta gấp ngàn lần."
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
Vũ ban: vũ “武” trong “vũ lực”, còn đọc là “võ”, là một trong
ba ban, chịu trách nhiệm tổ chức và huy động binh lính
Phân ban: phân “分” trong “phân chia”, một trong ba ban, chịu
trách nhiệm tổ chức và phân định các vấn đề địa phương, như phân chia hành
chính địa lý, quản lý công thương v.v..
Ban còn lại trong ba ban
là Họa ban, xem lại chú thích chương 17.
Thủy bộ và Chưởng ban:
xem lại chú thích chương 4.
Lý Khuê: Chương 17, Lý Tình
tuyên bố rằng Trịnh Khuê sẽ đổi thành họ Lý để kế vị tước vương của Lũy Xương.
Đây là chương kết thúc
của arc (phần truyện) đầu tiên, là phần mở đầu. Thời điểm kết thúc của phần
truyện này từng là điểm mở đầu của chương đầu tiên khi tôi bắt đầu viết bộ
truyện này. Nói vậy là để cho thấy tôi từng triển khai câu chuyện vội vàng hơn
bây giờ rất nhiều.
Nên, tôi chỉ có thể cam
kết, rằng đây mới chỉ là phần dạo đầu cho một câu chuyện dài phía trước, cảm ơn
ai đó đã đọc đến tận đây. Câu chuyện này sẽ chỉ mãi thuộc về trí óc tôi nếu
không có độc giả.
Một spoiler nhỏ, arc 2
sẽ mang tên “Ngư cốt đảng tranh Lũy Xương.” Cụ thể ra sao, hạ hồi phân giải.
Nhận xét
Đăng nhận xét