Chương 25: Tỉnh lại

Mặt trời vừa ló rạng, cổng thành Phương Tiên đã rộng mở.



Đội binh đen chầm chậm bước về phía cổng thành theo bước người chỉ huy trên lưng ngựa.



Họ không mang theo cờ hiệu, hay quấn khăn trên cánh tay nữa. 



Tất cả chúng đều bị thay thế bằng sắc đen thăm thẳm.



Dù họ vẫn đội khăn tang, nhưng lần này, họ không chỉ đeo chúng để tỏ lòng thành kính.



Đã là sau bảy ngày kể từ khi Trịnh Khâm mai táng chị ông.



Bây giờ, ông đang dẫn theo con gái mình, cùng Trịnh gia quân, rời khỏi Vương phủ.



Trịnh Khuê sẽ quay về Việt Sơn.



Còn Trịnh Khâm, sẽ lại tới Định Phủ.



Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Ông dùng lý lẽ ấy, khiến Dương Mục cuối cùng cũng thất vọng và không còn cản ông lại nữa.



Trịnh Khâm đã cho con gái mình quyền lựa chọn, theo cha, hoặc ở lại với chị nó, với danh vị Thế tử mới. Nhưng chính Dương Mục đã bảo nó đi theo ông. Trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên ông cảm thấy mình tồi tệ đến tột cùng. 



Đến cuối cùng, ông vẫn là kẻ hèn nhát.



Nhưng bất kể có nặng nề đến đâu, vó ngựa vẫn bước đi. Trịnh Khâm đã mất chị rồi, ông không muốn mất thêm con nữa.



Họ đi rất chậm, nhưng dù chậm đến mấy, họ vẫn sẽ bước qua cổng thành.



Dương Văn Quyết nhìn xuống ông từ trên cao. Cậu thẳng thắn hơn cha cậu, cậu không che giấu sự không hài lòng của mình.



Thanh niên bây giờ, đúng là có dũng khí hơn ông ngày xưa.



Họ đi rất lặng tiếng, đi trong trầm mặc, trôi qua bức tường thành, trôi ra khỏi sự đoàn kết họ vốn nên thể hiện trong thời khắc gian nguy.



Rồi đột ngột, có tiếng vó câu phi tới. Từ phía sau.



Trịnh Khâm quay đầu. Trịnh Khuê thì gần như nhảy xuống khỏi ngựa của mình ngay tức thì khi nhìn thấy cậu thanh niên trên lưng con ngựa trắng.



”Anh Quang!” Trịnh Khuê gọi.



Phạm Minh Quang ghìm cương khi đến bên cạnh Trịnh Khâm, cậu nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chỉ khẽ ôm lấy mái đầu đứa em gái nhỏ, rồi đi tới gần ông, nhìn lên vị tướng quân không hề bước xuống ngựa.



”Chỉ huy Phạm,” Trịnh Khâm mở lời trước, “Vương có tin gì sao ạ?”



”Chú muốn Tình có tin như thế nào?” Cậu lại không nể nang chút nào, đáp lại ông. “Chú phải vội vã như vậy à? Trong khi còn không biết nó sống chết ra sao?”



Trịnh Khâm trầm mặc.



Đôi mắt đen của ông nheo lại, ẩm mồ hôi. Rồi ông cũng xuống ngựa.



”Nếu con đã chịu chạy ra tận đây,” ông nói, bây giờ, ông đã phải ngước lên để nói chuyện với Phạm Minh Quang rồi, “thì tức là con bé không sao.”



Trịnh Khuê cũng nhìn lên cậu, con bé muốn nghe nhất là lời khẳng định như vậy.



Cũng được. Nếu Lý Tình đã tỉnh lại, nếu Trịnh Khuê thực sự sẽ để mặc cha nó để quay lại gặp con bé, vậy ông cũng sẵn sàng chấp nhận.



Nhưng con ông không đi, không vội vã đòi hỏi, nó chỉ đứng bên cạnh ông, nhìn Phạm Minh Quang, mong chờ một lời hồi đáp.



“… Phụng Hạc đang chữa trị cho nó.” Phạm Minh Quang nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lại đành nuốt lời trách cứ vào trong, nói. “Bác vốn không muốn đồng ý, nhưng quá trình trị liệu đã diễn ra rồi, không thể ngắt giữa chừng được.”



Trịnh Khâm chững lại khi nghe thấy cái tên ấy.



Phụng Hạc.



Kẻ đã ám ảnh cuộc đời ông, và giờ, là kẻ thù ông nên căm hận nhất.



Nhưng chẳng hiểu sao, đến căm thù, ông cũng không đủ sức để cảm thấy nữa.



“Vậy nó sẽ tỉnh lại thôi.” Đến cùng, ông cũng không còn đủ sức để bị cảm xúc bình thường nhất chi phối nữa. Chị nói đúng, ông đã tự biến mình thành kẻ máu lạnh rồi. 



Nói rồi, ông lại quay người, toan lên ngựa đi tiếp.



“Chú!” Phạm Minh Quang gọi.



Ông quay đầu.



Ông thấy cậu thanh niên đỏ ửng đôi mắt, tha thiết gọi ông.



Ông thấy con gái nhỏ đứng giữa hai người, bước chân lạc lõng không biết nên đi hay ở.



Ông không chỉ bỏ rơi đứa con mà chị ông đã dùng tính mạng để bảo vệ.



Ông còn bỏ rơi đứa cháu từng tin yêu và ngưỡng mộ ông.



Ông còn chia đôi trái tim con gái mình.



Trịnh Khâm thì có gì tốt đẹp hơn Trịnh Dư Tỳ kia chứ?



Nhưng ông biết Trịnh Dư Tỳ đã làm gì, ông có thể không tốt đẹp hơn lão, nhưng ông sẽ không đi vào vết xe đổ của lão ta.



“Đừng nhìn ta như vậy, Minh Quang, cả Văn Quyết nữa.” Trịnh Khâm khẽ thở dài, ông nói. “Lý… Con bé... sẽ không muốn thấy ta đâu. Con biết rõ mà.”



“Riêng cái câu ấy của chú, con chẳng biết.” Phạm Minh Quang lại đáp, cậu quên cả việc cậu đã sợ làm Trịnh Khuê khó xử, cậu chỉ thấy Trịnh Khâm thật kỳ quặc, thật phi lý. “Cái con biết, cái Văn Quyết cũng biết, ai cũng biết, là chú, là gia đình còn lại của con bé. Nó có thể từng ghét chú, nếu chú thực sự nghĩ vậy, nhưng nó chẳng có gì để ghét chú bây giờ cả. Nó là cháu của chú! Nó gần với thân thích của chú hơn con, hơn Văn Quyết, vậy mới là đúng.”



“...Ta biết.” Trịnh Khâm nhìn cậu, ông do dự, rồi đáp.



“Biết thì chú phải làm gì đi chứ!” Nhưng Phạm Minh Quang không phải Đặng Duy Lan. Cậu không cần ông biết, cậu cần ông làm.



“Chính bởi vì ta biết,” Trịnh Khâm bị cậu thanh niên ép, cuối cùng, ông bèn hít vào một hơi thật sâu, cười khổ mà rằng, “nên ta mới không dám ở lại.”



Phạm Minh Quang nhìn ông, chợt thấy người chú thân thiết thuở xưa quay về.



Đây mới là nét mặt cậu quen thấy ở ông.



“Minh Quang, con thông minh mà, con biết thừa ta kém cỏi đến thế nào.” Trịnh Khâm nói. “Chừng nào ta còn không gạt bỏ được suy nghĩ rằng con bé là lý do Hoảng không còn ở đây với chúng ta nữa, chừng ấy ta sẽ còn không đối mặt được với nó. Ta đã cố cả đời rồi, ta đã không còn nghĩ ta căm ghét nó nữa, chỉ còn… một chút dư cặn mà thôi. Ta đã sắp rửa sạch nó được rồi, nên đừng bắt ta cho thứ dơ bẩn ấy có cơ hội nhen nhóm trỗi dậy.”



Lần đầu tiên ông nhìn thấy Lý Tình, khi đứa bé sơ sinh ấy nằm trong lòng chị ông, ông đã sợ hãi chính cơn hận của mình.



Cơn hận ông dành cho đứa trẻ chẳng có tội lỗi gì ấy.



Từ ấy trở đi, ông tránh nhìn thấy nó, ông tránh ở cạnh nó, đến mức ông không còn ở lại vương phủ mấy khi.



Dù ông biết chị ông đang yếu đi từng ngày, dù ông biết cách duy nhất ông còn có thể làm để chứng minh với Trịnh Liên rằng đứa em trai chị đã bảo vệ và đặt niềm tin vẫn còn đó, là yêu thương Lý Tình, là chấp nhận đứa trẻ vô tội, ông cũng không làm được.



Ông biết chị, anh Dương Mục, hay những người khác, đều nghĩ ông tránh mặt vì ghét nó.



Ông biết chính Lý Tình cũng nghĩ rằng ông ghét nó.



Cũng có thể là như vậy thật, và rằng Trịnh Khâm chỉ đang cố ngụy trang lòng căm ghét vô lý của mình một cách tinh vi, qua lớp vỏ của sự “vị tha” méo mó. Nhưng có gì để đảm bảo rằng nếu ông ở cạnh Lý Tình, ông sẽ không đối xử với nó như cách Trịnh Dư Tỳ đối xử với chị và ông?



Trịnh Khâm lên ngựa. Ông không bắt Trịnh Khuê phải đi theo ông. Con ông luôn có thể ở lại, vương phủ là nhà của nó. Ông nhìn xuống Phạm Minh Quang cùng con trên lưng ngựa, nói: “Tết nhất, ta sẽ quay về với các con.”



Rồi ông thúc ngựa, lại chậm rãi lên đường.



Phạm Minh Quang đứng lại đó, cùng Trịnh Khuê lưỡng lự bên cạnh.



Lý Tình sẽ phải nghĩ thế nào khi nó tỉnh lại, nếu nó có thể tỉnh lại? Khi hai người duy nhất nó còn có thể gọi là gia đình đã rời bỏ nó khi nó hôn mê?



Trịnh Khuê cũng biết thế là bất công với chị, nhưng con bé cũng không nỡ để Trịnh Khâm một mình.



Cô nhóc rụt rè quay sang Phạm Minh Quang, sụt sùi nói: “Vậy… Tết đến em sẽ về với mọi người, về cùng bố. Anh… Em… có để lại một gói kẹo… gói quà. Em để ở phòng chị. Khi nào chị tỉnh lại, anh và chị chia nhau nhé.”



Phạm Minh Quang nhìn cô nhóc, rồi bèn quỳ xuống để chính mình thấp hơn Trịnh Khuê, hứa với cô: “Ừ… Tết gặp lại nhé…”



Trịnh Khuê cố kìm nước mắt, khịt mũi rồi nói với cậu: “Nhất định là phải gặp lại… nhé? Em không muốn quay về để kế vị đâu…”



“Ừ. Anh thay Tình hứa với em mà.” Phạm Minh Quang gật đầu với cô, gượng nở nụ cười.



Trịnh Khuê liền ôm chầm lấy Phạm Minh Quang.



Ngày hôm nay trời không nắng gắt, rất mát mẻ, có gió thoảng qua.



Phạm Minh Quang ôm khẽ lấy đứa em.



Cả hai bịn rịn một lúc, rồi cũng buông ra, để Trịnh Khuê lại lên ngựa, đi theo cha mình.



Hôm nay là ngày trời đẹp. Cô bé mong rằng, đây là lời của Sói, nói với họ rằng lời hứa này sẽ thành hiện thực.



Nên cô bé gom góp dũng khí của chính mình, để ra đi.



Đây là lần đầu tiên, Trịnh Khuê không giữ được lời hứa.



Cô bé đã hứa sẽ thuyết phục Phụng Hạc, đã hứa sẽ chia kẹo cho bác và bố, đã hứa sẽ ở cạnh bảo vệ chị.



Một điều mọn trong ấy cũng không làm nổi.



Nhưng Trịnh Khuê vẫn là người không muốn thất hứa. Từ bây giờ trở đi, đã hứa, thì không được phép sai nữa.



Trịnh Khuê sẽ đi, nhưng cô bé sẽ trở thành Thế tử của chị, một Thế tử chị có thể tin tưởng, một Thế tử có thể bảo vệ mọi người. Và cô chắc chắn sẽ lại quay về.



Nếu cô bé giữ lời, vậy chắc chắn, chị cũng sẽ không thất hứa.



Phạm Minh Quang vẫn đứng bên cổng thành khi đoàn người của Trịnh Khâm rời đi.



Y không dám quay lại nữa.



Y đã để Phụng Hạc vào, rồi lại để Trịnh Khuê đi. 



Y đã thất bại nặng nề như vậy, Lý Tình cũng sẽ ghét y mà thôi.



“Tổng Chỉ huy,” Dương Văn Quyết bỗng gọi, “lên đây không?”



Phạm Minh Quang ngước lên, rồi y gọi người, dẫn Bạch Oanh vào chuồng ngựa của quân Thủ vệ. Y lên trèo lên tường thành, đáp lại Dương Văn Quyết: “Thay ca đi. Quyết về, khi nào Vương tỉnh, thì thay anh thỉnh tội với ngài.”




Trịnh Khâm nhìn sắc trời bàng bạc, hơi gợn ánh xanh trong trẻo.



Ông không dám hứa với bọn trẻ nữa.



Nhưng ông vẫn muốn hứa với lòng mình, hứa với Đặng Duy Lan.



Khi quay về từ Định Phủ, ông sẽ gác lại sầu.



Ông sẽ tỉnh lại, từ ác mộng của quá khứ.



Ông sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.



---------------------



Lưu Huyên quay về sau hơn bảy ngày.



Lâu hơn Lưu Thương dự kiến.



Cô nhàn nhã bước chân đi vào Tả trạch, trên áo quần còn không dính đến một hạt bụi.



“Ra khỏi Định Phủ an toàn rồi. Em còn đợi người của Hứa Uyên đến, để đoàn bố trí cẩn thận, chuẩn bị lên đường xong hết rồi mới về nhé.” Cô cũng không lòng vòng nhiều lời, báo cáo với y như vậy.



Lưu Thương gật đầu từ sau chồng giấy tờ.



Nhưng Lưu Huyên lại vẫn chưa rời đi.



“Anh có cần em đến Lũy Xương luôn không?” Cô hỏi.



Lưu Thương khẽ bật cười, rồi y hỏi: “Linh Quân cho em uống thuốc gì rồi à?”



“Chắc là không đâu, trừ khi nó đầu độc cả con sông.” Cô nói, rồi tiến đến gần y, rút ra tờ giấy thư nhàu nhĩ giấu trong vạt áo, huơ trên tay. “Nhưng mà nó đưa cho em cái này. Tùy anh quyết định, nếu anh không muốn đọc, em sẽ đốt luôn bây giờ.”



Lưu Thương ngẩng đầu lên, nhìn phong thư trên tay Lưu Huyên.



Trương Mạc Hinh ký gửi.



Thật nực cười, đột nhiên Trương Trang Quân lại phải dùng tên tự để gửi thư cho y.



Cũng thật nực cười khi Trương Linh Quân đã đem theo lá thư này cả dọc đường, suốt thời gian ở Định Phủ, nhưng chỉ đến lúc ra khỏi Định Phủ rồi, mới dám gửi cho y.



Chẳng trách Lưu Huyên còn không thèm giữ thư cho cẩn thận.



“Đốt nhé?” Lưu Huyên lại hỏi.



“Để đó đi.” Nhưng y lại nói. “Cứ để đại trên bàn ấy.”



Vậy là Lưu Huyên ném luôn nó vào đống giấy tờ.



“Em về Hiệu Khê nhé.” Cô hỏi.



“Ừ. Gửi lời cảm ơn của anh tới chú.” Y đáp.



“Ò.” Lưu Huyên cũng đáp, rồi đi thẳng một đường luôn.



Sau khi cô đi, Lưu Thương lại không làm việc với đám số má trước mặt tiếp nữa.



Y cầm lá thư lên.



Y cũng không biết chính mình trông đợi điều gì khi vội vã cầm nó lên đến vậy. Có lẽ y chỉ sợ rằng nếu y cứ vùi đầu vào làm việc tiếp, y sẽ bỏ quên một lời nào đó mà Trương Trang Quân muốn nói với y.



Biết đâu, y sẽ có được câu trả lời khác với những gì y đã nghĩ, những gì mẹ đã nhận được.



Y mở phong thư.



Thư không dài, nhưng y lại đọc rất lâu.



Cuối cùng, khi đã đọc đi đọc lại, y vo nó lại, ném vào ngọn đèn.



Thư bắt lửa, nhưng đèn cũng tắt theo.



Có lẽ điều nực cười nhất không phải là cách phong thư được chuyển tới, mà là sự tồn tại của chính nó. Minh chứng rằng Trương Trang Quân và y đều đã nghĩ nó là cần thiết, dù nó chỉ nói toàn những điều họ có thể ngầm hiểu với nhau khi cách xa hai đầu đất nước.



Y không cần phong thư này để biết rằng Trương Trang Quân muốn gì khi cử Bàng Linh Hà đi, cũng không cần phong thư này để biết rằng người bạn cũ này nghi ngờ y điều gì.



Tính kế lên Lưu thị, chia rẽ liên minh Lý Lưu, hay kiểm tra xem liệu có đúng là y không ra tay với chính anh trai mình.



“Trang Quân, mày có thấy cái nào trong những gì mày tự thú là khó hiểu với tao không?” Y mỉa mai khi nhìn bức thư cháy dần bởi tàn lửa.



Trương Xán và Bàng Hạ là bạn tốt, và khi họ còn sống, con cái họ cũng là bạn tốt với nhau.



Nó là một niềm hy vọng, một ước mơ rằng sự chân thành họ từng có khi là những đứa trẻ sẽ được duy trì cho tới chết. Để Đại Bàng sẽ luôn thông suốt, đoàn kết, từ bắc đến nam.



Trương Trang Quân đã giữ lời, thành thật. Dù sự thành thật ấy chẳng có nghĩa lý gì, bởi kể cả khi họ nói thật, họ cũng sẽ không thể ngừng nghi ngờ nhau được nữa. Và sự chân thành ấy cũng chỉ đến sau khi mọi chiêu trò đã được đưa ra.



Sự chân thành ấy sẽ không khiến Trương Trang Quân bỏ qua sự đe dọa của y với Triều Đình, cũng không khiến Lưu Thanh thoát khỏi những sức ép bao ngày qua.



Cũng càng không khiến y bớt nghĩ rằng có lẽ cả lá thư này là phí lời và có lẽ Lưu Lam cũng đã trở thành cái gai trong mắt Trương Trang Quân.



Hay đúng ra, là trong mắt Thái úy Trương Mạc Hinh mới phải.



Y nghĩ y không cần viết lời phúc đáp.



Đã đến lúc phải tỉnh lại khỏi giấc mộng trẻ con ngày xưa rồi.



Nếu đã không tránh được việc tàn cục truyền thù, vậy thì không ôm ấp mộng xưa nữa mới là tốt nhất.



Ở hai đầu chiến tuyến, họ còn có thể dành sự tôn trọng cho nhau, như hai đối thủ ngang tầm.



Lá thư đã hoá tro gần cạn.



Lưu Thương đứng dậy, gọi lớn: “Đức Hồng.”



Tả thị Khúc Đức Hồng nhanh chóng bước vào, ông cung kính đáp: “Vương cho gọi con ạ.”



“Triệu tập công tử Thanh, Thế tử Dã, cùng các tiên sinh lại đây.” Y nói, rồi đặt tay lên chồng giấy tờ và cuộn tre. “Báo cho họ, ta sẽ có nhiều thứ cần họ tự xử trong nhiều ngày tới. Báo cho cả người hầu, chuẩn bị hành lý cho ta.”



Khúc Đức Hồng nghe vậy, không hỏi thêm gì mà chỉ vâng dạ một tiếng rồi lui ra. Ông đã theo Lưu Lam rất lâu, cũng đã hầu Lưu Thương từ khi y còn nhỏ, ông rất hiểu y.



Khi ông lui ra rồi, lá thư cũng chẳng còn sót lại chút gì, tàn lửa lại bén lên dây nến, nhưng Lưu Thương cũng bóp ngạt nó đi.



Y mở toang cửa sổ, dùng ánh sáng bên ngoài thay cho ánh nến.



Khi nhìn xuống, y thấy có bầy chim sẻ đang đậu gần đó, giật mình khi nghe thấy tiếng động mạnh, bay đi, chỉ để lại một con chim sẻ nhỏ, không biết là gan dạ hay không bay nổi. Ở lại.



---------------------



Dương Mục vẫn luôn ngồi bên ngoài phòng đợi.



Không biết đã mấy canh giờ trôi qua kể từ khi Phụng Hạc vào trong đó. Mọi cửa nẻo đều đóng kín.



Dương Mục từng thấy Họa sư trị liệu làm việc, ông biết, họ đều có những bí mật của riêng mình mà họ không muốn người khác thấy. Và nhất là không thể bị người khác làm phiền.



Cơ thể sống là một thứ quá phức tạp, hơn rất nhiều so với Xích Thạch đã đông cứng lại.



Và chỉ nội việc điều khiển Xích Thạch đã đòi hỏi tập trung cao độ, chứ đừng nói đến tìm cách chữa trị cho một cơ thể không thuộc về chính mình.



Quá trình trị liệu đã bắt đầu, thì ông chỉ còn cách đợi.



Dương Văn Quyết bưng chậu nước mát đến, nhúng khăn tay vào, lau trán cho cha.



“Cha cứ đi nghỉ đi cũng được,” anh nói, “có con ở đây được rồi.”



Dương Mục để cho con trai lau, ông đáp: “Cứ để ta ở đây đi. Được ở ngay cạnh còn đỡ sốt ruột hơn đi đâu xa. Vả lại, con cũng chẳng có quan hệ tốt với nó hơn ta kia mà.”



Dương Văn Quyết không đáp, anh chỉ lau qua mồ hôi cho cha, rồi nhúng khăn vào nước, vắt kiệt cho còn hơi ẩm rồi gấp gọn đưa cho ông. “Để đấy cho mát nhé. Con đi kiếm cái quạt cau.”



Dương Văn Quyết chỉ đi tìm đến cho cha cái quạt, rồi ra ngoài đình ngồi. Nhìn về phía căn phòng từ xa.



Dương Mục cầm quạt con đưa cho, cũng chỉ vẩy vài ba cái, rồi để trên đùi, trầm ngâm ngồi.



Hôm nay trời đã mát hơn hẳn mấy ngày trước, vậy mà ở dưới hiên nhà này vẫn cứ nóng hầm hập.



Chẳng biết đã qua bao lâu, nắng trưa đã hơi gắt.



Bất chợt, cánh cửa gỗ son nhúc nhích.



Phụng Hạc đẩy mở nó, rồi bước ra ngoài.



Trông bà như đã thiếu ngủ cả mấy ngày trời, nhưng lại có phần nào nhẹ nhõm. Dương Mục đứng dậy, ông không cần hỏi, Phụng Hạc đã đáp: “Nó tỉnh rồi. Đang đợi ông bên trong đấy.” Nói rồi, bà rời khỏi Tả trạch, không quay đầu lại.



Dương Mục liền lao vào trong phòng, còn Dương Văn Quyết thì chạy đi gọi các vị gia chủ khác.



Khi Dương Mục nhìn thấy Lý Tình, nó đang chống người dậy, ông liền tiến đến đỡ nó ngồi tựa vào thành giường.



Lý Tình để ông đỡ, nó không đẩy ông ra như lúc ông mới ông nó về đây nữa.



Con bé vẫn trông trắng bệch và xơ xác, còn có phần ngẩn ngơ, đúng cái dáng vẻ của đứa trẻ vừa ốm dậy.



Khi Dương Mục đưa cho nó một cốc nước, nó ngơ ngác mất một lúc, rồi cũng nhận lấy.



Ông cũng không biết phải nói sao, con bé lạnh nhạt với ông cũng phải. Nhưng ông đâu thể để nó cứ thế mãi, vậy là ông lại quyết định nói: “Vậy… con cũng có một bí mật lớn đấy chứ nhỉ?”



Lý Tình chỉ chậm rãi uống nước, có lẽ nó thấy lời này của ông, nếu không phải một câu đe dọa, thì là một trò đùa nhạt nhẽo.



Trong căn phòng cứ ngập tràn im lặng và xấu hổ như vậy một lúc, cho đến khi Lý Tình uống xong cốc nước của mình.



Nó đưa cốc không cho ông. Dương Mục quay đi đặt cốc về bàn trà gỗ. Khi ông chưa kịp quay lại, Lý Tình đã lại nói: “Ta là một Họa sư… đặc biệt.”



“Ồ…” Khi thấy Lý Tình thực sự đáp lại câu hỏi của mình, Dương Mục tỏ ra có chút vui mừng, nói, “đặc biệt như thế nào? Theo ta biết, tất cả Họa sư đều cho rằng họ đặc biệt.”



“Đây không phải năng lực vốn thuộc về ta.” Lý Tình lại đáp.



Lần này, Dương Mục cũng phải giật mình. Ông quay phắt sang nhìn đứa trẻ.



Theo như ông được biết, thì đây là việc chưa từng có tiền lệ.



Thệ sư chỉ mượn máu, và cũng không có cách nào để cho người khác mượn máu của mình. Năng lực của họ tùy từng người, nhưng chỉ nhất thời, phụ thuộc, và phần nhiều là rất dễ mất kiểm soát.



Không giống những gì Lý Tình cho ông thấy.



Và chính con bé cũng đã nói, nó là một Họa sư. Một Họa sư, chỉ có thể được sinh ra.



Nhưng trông Lý Tình hoàn toàn nghiêm túc, và cũng rất thản nhiên.



“Phụng Hạc nói mẹ ta đã trao nó cho ta. Mẹ ruột.” Nó biết ông bất ngờ, biết ông nghi ngờ có cơ sở, nên nó nói tiếp. “Ta không biết nó có phải thật hay không, nhưng nó là cách duy nhất để giải thích cho tình trạng của ta.”



“Tình trạng sức khỏe của con ư?” Dương Mục hỏi lại, rồi đi đến, ngồi bên cạnh đứa trẻ.



“Phải.” Nó dường như hơi nép lại, nhưng cũng không đuổi ông đi, chỉ giải thích tiếp. “Khi ta còn rất nhỏ, bà ta đã đưa ta đến một Họa sư trị liệu, rất giỏi. Phụng Hạc nói… ta đã chết từ khi sinh ra rồi. Người sinh ta ra đã dùng Họa thuật của chính mình, chữa trị cho ta, nhưng không thành công. Sau đó, dù không biết bằng cách nào, người đó đã chuyển được Họa thuật của chính mình cho ta… Giống như… một truyền thuyết cổ xưa về Họa thuật, lưu truyền trong cộng đồng của Phụng Hạc, về Thái Tổ, và ân huệ của họ Bàng. Họa sư trị liệu ấy cũng nói điều ấy là đúng, ta khá chắc bà ấy nói thật.”



Dương Mục lặng người đi.



Ông cũng nghĩ Lý Tình đang nói thật.



Và nếu vậy, ông cũng hiểu sao Phụng Hạc lại coi trọng đứa trẻ này đến thế.



Bàng thị… không sinh ra với Họa Huyết thuật.



Thông sử chép lại, mọi sách vở, lễ giáo, đều công nhận điều ấy.



Bởi họ giảng lại, rằng Thái Tổ Hoàng Đế đã tìm vào trong rừng sâu, nơi sâu thẳm nhất, cao xa nhất, nơi linh thiêng của Sói, khi Ngài còn là một người phàm tục. Và ở đó, Ngài gặp được Sói. Người đã trao cho Ngài và dòng dõi Ngài chân mệnh, để thống nhất giang sơn. Người đã biến Thái tổ thành Họa sư, và trao cho Bàng thị cơ hội để sinh ra những đứa con mang ân điển của Người.



Thái Tổ là một Họa sư được tạo ra, chứ không phải được sinh ra.



Nếu như, Lý Tình thực sự cũng là như vậy, thì Bàng thị… sẽ rung chuyển.



Năm trăm năm qua, không biết bao nhiêu Họa sư của Họa ban và Hoàng tộc đã cố tái tạo lại sự chuyển giao ấy, để tạo ra những Họa sư được chọn, nhưng mọi nỗ lực đều thu về không một kết quả.



Họ đã tin rằng đó là đặc quyền chỉ Sói mới có.



Hoặc đó là một kỹ thuật cổ xưa, đã thất truyền hoàn toàn.



Nếu như bằng cách nào đó, nó đã được tái tạo ở đây, vậy thì…



“Họa sư trị liệu ấy cũng nói một điều nữa.” Lý Tình lại nói, phá vỡ dòng suy nghĩ rùng mình của ông. “Bà ấy tiên liệu rằng, dù Họa thuật đã chống đỡ và đem cơ thể ta sống lại, nó không đủ mạnh. Nó sẽ chỉ chống đỡ được nhiều nhất hai mươi năm, trước khi cơ thể ta sụp đổ và được trả lại về cái chết vốn có. Sự sống của ta là vay mượn, và nó có giới hạn rõ ràng.”



Dương Mục ngỡ ngàng nhìn nó.



Trịnh Liên đã không nói cho ông. Bà đã nói như thể con bà sẽ có cả một tương lai dài phía trước.



“Nếu ngài đặt hy vọng vào ta, nếu Lũy Xương quyết định đặt hy vọng vào ta, vậy các vị chỉ còn tám năm mà thôi.” Lý Tình lại nói, mặc kệ phản ứng trong ánh mắt ông. Có lẽ nó còn cố tránh nó đi. Lý Tình không thích sự thương hại. “Ta giống Lý Duật Hoàng, đa nghi và cay nghiệt, ta ghét người khác, và người khác cũng không ưa gì ta, ngài có thể tự nhìn những người hầu xung quanh ta, chẳng có lòng trung thành nào ở đó cả. Các vị có thể chọn hướng đi khác ngay bây giờ, hoặc chuẩn bị cho hướng đi ấy trong tám năm tới, rồi thay thế ta khi ta chết. Còn nếu các vị muốn tạo ra một vị vua lý tưởng để khôi phục Đại Xương, các vị chỉ còn tám năm để gọt đẽo tấm gỗ mục này thôi.”



Dương Mục lưỡng lự. Lần đầu tiên, ông bị một đứa trẻ khóa họng hoàn toàn. Không phải vì nó có lý lẽ, mà vì chính ông cũng không dám tin đây là lời của một đứa trẻ.



Một đứa trẻ rõ ràng không hề thiếu tình thương. 



Trịnh Liên yêu nó, Phạm Minh Quang và Trịnh Khuê yêu nó.



Nhưng nó vẫn chẳng thiết tha gì cuộc sống này cả.



Nó khiến ông nhận ra, ông đã đánh giá chính mình qua cao khi ông nghĩ ông hiểu được Lý Tình.



“Ngài cũng không cần nhận lời nào của mẹ ta, nếu bà ấy đã bảo ngài phải làm gì đó.” Con bé nói, nó cũng không phải khúc gỗ mục, ai lại có thể phủ nhận sự tinh tường của nó kia chứ. “Ta, không thể cứu được nữa đâu.”



Cuối cùng, Dương Mục lại ôm lấy nó.



Lần này, ông thấy nó sững người trong vòng tay ông. Không đẩy ông ra, nhưng hẳn là đã hoảng hốt lắm rồi.



Ông vỗ mạnh vào lưng và vò đầu nó.



Ông không hiểu tại sao con trai ông lại không thân thiết nổi với cô nhóc này nữa. Hai đứa nó cũng u ám và già dặn giống nhau đấy chứ.



“Oắt con đần,” ông cười nói, “ta đã từ chối lời của Liên từ đời nào rồi.”



Ông không ở đây vì Lũy Xương, ông già rồi, ông cũng không tự tin về chính mình nữa. Văn Quyết có thể thay ông.



Ông cũng không ở đây vì Trịnh Liên hay Lý Hiển, hay Lý Huy. Từ xưa, ông đã bảo họ rồi, ông không phải người thích hứa với lời trăn trối. Mấy đứa đấy phải sống trọn vẹn cho riêng chúng nó, chứ đừng đùn đẩy trách nhiệm lên ông rồi biến đi.



“Ta chỉ ở lại vì con trông chán đời quá thôi, nhóc con ạ.” Ông nói với Lý Tình, đứa trẻ bé xíu mà toàn nói những lời người lớn cũng còn giật mình trong lòng ông. “Từ giờ, ta sẽ nuôi con. Nhóc con mới mười hai tuổi ạ. Con chưa lớn đến mức không cần người lớn bên cạnh đâu. Văn Quyết cũng sẽ ở lại đây, ta giao lại hầu phủ Thanh Sơn cho Thiện với mấy đứa con nó rồi. Từ giờ, nó sẽ là anh con.”



Dù chỉ là anh nuôi, nhưng đứa trẻ nào mà chẳng thích có anh chị em.



Đứa trẻ nào cũng nên có bạn.



-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Lời của tác giả:



Tả trạch: Cho ai thấy lấn cấn thì hãy xem lại chú thích chương 1. Tả trạch và Hữu trạch là cơ cấu chung của hầu hết phủ đệ vương công, chứ không phải chỉ có ở Lũy Xương. Thấy dễ hiểu nhầm nên làm rõ ở đây.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm