Chương 20: Không bạn, không thù

Đã là mười canh giờ trôi qua kể từ vụ ám sát.


Phan Lạng không cần đợi mai kia để chuyển giao vị trí, Phạm Minh Quang đã trực tiếp đến tường thành để nhận lệnh bài, lập tức ra lệnh đầu tiên của y với tư cách Tổng Chỉ huy:  toàn thành giới nghiêm.


Nhưng dù cho binh lính có đi tuần tra và lục soát trong ngoài vương phủ, trong ngoài thành Phương Tiên cả trăm lần, ai cũng biết, họ không thể tìm ra điều gì.


Chính Phạm Minh Quang cũng biết Phụng Hạc sẽ không để chiến binh tinh nhuệ của bà thâm nhập sâu vào vương phủ đến vậy khi Thú vệ và Bàng Linh Hà đều đang ở đó. Bà thừa sức kiểm soát hàng trăm cọc Xích Thạch chỉ cần chúng có một sợi máu của bà. Nếu Phạm Minh Quang có đủ năng lực, y đã ra lệnh bắt đúng người ngay từ giây khắc đầu tiên rồi.


Nhưng may mắn là Lý Tình đã không bị lộ. Dù cho có thể phải trả giá bằng mạng mình, chỉ cần Đại Ngự vẫn đang ở trước mắt, nàng cũng không để lộ dù chỉ một chớp mắt, một dấu hiệu nhỏ nào của Họa thuật chảy trong máu mình. Nàng là kẻ tàn nhẫn, lần đầu tiên trong đời, Phạm Minh Quang đã phải vượt qua giới hạn của chính mình mà nghĩ, nàng quả là con gái của Lý Duật Hoàng.


Đến Bàng Linh Hà còn không thể nhận ra và nghĩ nàng thực sự sợ hãi và để người Lũy Xương đưa nàng đi nghỉ.


Nhưng Phạm Minh Quang thì biết ánh mắt ấy. Nàng chỉ đang tức giận mà thôi.


Phụng Hạc không bỏ phí bất kỳ quân cờ nào bà có thể sử dụng.


Bà đang cảnh cáo Lý Tình. Nhưng Lý Tình lại không thể trách cứ bà bất kỳ câu nào.


Chẳng qua đó chỉ là một nước đi, để đẩy Triều Đình vào thế dựa lưng tường mà thôi.

Đêm đã bắt đầu sâu xuống rồi.


Binh lính lại càng được thắt chặt hơn bất kỳ lúc nào khác.


Đây là đêm đầu tiên Phạm Minh Quang làm việc trên tường thành, hóa ra vị trí này lạnh đến như vậy.


Nhưng thật khó chịu, rằng ai cũng bảo y phải ở đây để bảo vệ nàng, nhưng ai cũng biết nơi y thực sự nên ở, nếu là để bảo vệ nàng, là ở lại trong phủ, ở ngay bên cạnh nàng.

Phụng Hạc chưa dừng ván cờ của bà lại. Từ giờ mới đến nước thu quan đầu tiên của bà ta.



Trong vương phủ, Bàng Linh Hà đã làm đúng trách nhiệm của một cận vệ lâu năm dưới hai đời vua, bà bố trí toàn bộ người của mình để gác bên phòng tân vương và những nhân vật lớn đang ở vương phủ. Sáu đại gia tộc cũng không ngồi yên, họ cử người của mình đi lục soát khắp nơi và cùng Thú vệ kiểm tra toàn bộ những kẻ có mặt để phát hiện có kẻ lưu lạc nào đã trà trộn vào hay không. Ngay đêm nay, Lê Phỉ Hiền đang gác trước cửa phòng Lý Tình, còn Trịnh Khuê thì đã được Lý Tình cho mang kiếm vào trong phòng ngủ với nàng.


Dù sao Trịnh Khuê cũng vừa là Thế tử, vừa là cận vệ riêng dành cho Lý Tình mà chính tay Trịnh Khâm tướng quân đã đào tạo.


Bàng Linh Hà không ngủ trong phòng của mình.


Bà ta đang ngồi tính toán lại.


Đúng như bà ta dự đoán, ở Định Phủ cũng có màn trình diễn ấy. Nhưng lại không hề nhằm vào vương phủ, mà chỉ tập trung vào gần bến cảng An Dung.

Và toàn bộ Thú vệ đã bị triệu gọi. Không thể đâm sâu tiếp khi Hoàng Đế vẫn đang ở trong vùng nguy hiểm.


Ban đầu họ đã lợi dụng sự có mặt của Hoàng Đế để đưa nhiều cao thủ nhất đến phía nam làm nhiệm vụ. Nhưng giờ đây, chính nước đi ấy đang phản lại họ, kẻ địch đã tương kế tựu kế. Bọn chúng biết rõ sức mạnh của Thú vệ và Thệ sư đi theo Bàng Dực, nên bọn chúng không thèm cả tính đến việc sẽ tấn công vào Bàng Dực hay vương phủ Định Phủ. Bọn chúng cũng rõ, đó là nơi tập trung những Họa sư quyền năng nhất trong lãnh thổ Đại Bàng hiện giờ, có lẽ chẳng kém gì Hoàng cung ở Xích Thành.


Nhưng không tấn công được vào Hoàng Đế, bọn chúng cũng có cách để ép Hoàng Đế phải lui. Một chiêu dương đông kích tây không thể tiện lợi hơn.


Lý Tình có phải Họa sư hay không, Lũy Xương có đang bảo trợ cho đầu não nổi dậy của những đứa con lưu lạc hay không, bây giờ cũng không thể tra tiếp được nữa.

Nhưng Bàng Linh Hà không được phép ra đi tay trắng.


Trịnh Khâm đã lắc đầu trước lời đề nghị của Trương Linh Quân. Trương thị đã chính thức mất Trịnh thị rồi. Nếu Bàng Linh Hà còn không có thêm thu hoạch gì trước khi toàn bộ Thú vệ tụ tập về để hộ tống Hoàng Đế, vậy họ đã nắm chắc phần thua.

Thú vệ có thể vẫn giữ lại vài kẻ với danh nghĩa giúp Lũy Xương điều tra vụ ám sát. Nhưng giữ lại ai, bao nhiêu người, cũng cần phải tính.


Họ đang kéo dài thời gian trước khi buộc phải hộ tống Bàng Dực về nhất có thể. Trong khoảng thời gian này, cả hai cánh của Trương Linh Quân và Bàng Linh Hà phải tìm được dù là dấu hiệu nhỏ nhất của “sứ giả”, hoặc chắc chắn phá rã được phòng ngự của Lũy Xương hoặc Định Phủ. Họ phải kiểm soát được tình hình phía nam trước khi rút lui.

Bằng mọi giá.

Nhưng bà ta cũng không cần phải đau đầu quá lâu.

Dù xung quanh căn phòng đầy lính gác và Thú vệ, dù chính Bàng Linh Hà cũng không phải tay mơ, thậm chí, kẻ đột nhập vào bằng đường nào, cũng không còn rõ nữa.


Bà đứng trong phần ánh trăng tràn vào qua phần dán giấy của cửa sổ, trong khoảng mà ánh nến thắp sáng nhất.


“Cương Viễn Thủy” rõ ràng không muốn che giấu chính mình dù chỉ một giây. Bà xuất hiện như một bóng ma vậy.


Cũng có thể, đó không phải bản thể của bà.


“Đại Ngự cũng đã không hô hoán,” “Cương Viễn Thủy” nói, “vậy là đã sẵn sàng nói chuyện rồi?”


“Ta biết tiền bối có đủ sức giết người ngay trước mặt ta,” Bàng Linh Hà lịch sự đứng dậy để trò chuyện, bà ta nói, “hô hào chỉ tổ khiến ta chết nhanh hơn mà thôi.”


“Cương Viễn Thủy” khẽ cười, bà nói, như khen ngợi một đứa trẻ: “Khôn ngoan đấy. Đúng là con gái của vương duy nhất xuất thân từ dòng thứ Trương thị. Ta tự hỏi nếu có cơ hội đối đầu với cố Tây Bình vương, liệu chúng ta có thua hay không?”


“Ta đồ rằng không đâu,” Bàng Linh Hà lại đáp, “mẹ không tin rằng còn có kẻ có khả năng đạt đến bất lão, nhưng xem ra Linh Hà đã được diện kiến phép màu ấy trước mắt đây rồi.”


“Rất tinh mắt.” “Cương Viễn Thủy” nói, rồi dung mạo của bà, da dẻ, cơ thể bà bắt đầu trẻ lại, với tốc độ trông thấy.


Sau một khoảnh khắc, cơ thể “Cương Viễn Thủy” bắt đầu sắp xếp lại, trông bà bây giờ giống một người ngoài bốn mươi hơn. Có vẻ đối với bà, cơ thể trẻ hơn vẫn thoải mái hơn hẳn.


Bấy giờ, bà mới tự nhiên lấy ghế ngồi xuống đối diện Bàng Linh Hà, tự giới thiệu lại, nghe như thành thật, như thể bà đang khen thưởng cho đứa trẻ trước mặt bằng một viên kẹo sự thật: “Ta là Cương Viễn Thủy, một trong ba kẻ truyền tin của sứ giả. Ta đã được cài vào Lũy Xương hơn bảy mươi năm rồi. Sứ giả đã đợi người của Trương thị đến nơi rất lâu, ta thay Người, tiếp đón các vị anh chị em từ phía bắc xuống.”


Bàng Linh Hà cũng ngồi xuống theo bà, rồi nói: “Trương Linh Hà, xin được diện kiến tiền bối Viễn Thủy.”


Thư phòng trong khách viện tòa phía đông nam này là sáng sủa nhất. Chung quanh đều là bóng tối, nhưng bao bọc quanh thư án là ánh nến và ánh trăng sáng rực. Đêm mười sáu, trăng còn sáng hơn mười lăm.


“Thứ cho Viễn Thủy là kẻ thô kệch, thất lễ hỏi Trương thị một câu.” Cương Viễn Thủy đan tay trên bàn, nói. “Trận này, ta còn đánh tiếp được không?”


Trương Linh Hà cân nhắc từ “Trương thị” của bà, rồi đáp: “Tiền bối không phải đã có câu trả lời rồi sao? Nhờ vụ ám sát ở Lũy Xương mà Hoàng Đế đã phải rút toàn bộ Thú vệ phía nam lại để hộ tống Ngài về Xích Thành. Dù muốn hay không, ta cũng phải đình chiến thôi.”


“Chúng ta đã sắp xếp tất cả những gì có thể, nhưng rõ ràng, những gì chúng ta muốn đạt đến vẫn còn xa mới thực hiện được.” Cương Viễn Thủy lại nói. “Cho đến khi chúng ta có thể tự mình quét sạch toàn bộ Thú vệ, thì chúng ta vẫn nằm trong tầm ngắm. Trương thị vẫn có thể tiếp tục cử những Thú vệ chúng ta chưa từng có kinh nghiệm đối mặt để tiếp tục săn lùng ở phía nam. Sứ giả chẳng có lý do gì để hy sinh thêm bất kỳ người con nào của Sói nữa.”


“Sự hoạt động của Thú vệ là nằm ngoài tầm kiểm soát của Linh Hà.” Trương Linh Hà đáp lại. “Nó phụ thuộc vào các anh chị em đấy chứ. Chừng nào Sứ giả còn gây thêm sóng gió và tự gây dựng một lực lượng Họa sư hùng mạnh, như bây giờ đây, thì chừng ấy còn có người không thể ngủ yên. Chỉ cần các vị quy hàng Triều Đình, với tình hình sụt giảm quân số hiện tại, có lẽ Triều Đình sẽ vui vẻ chấp nhận thôi.”


Đây là sự thật. Thú vệ đã cố chiêu hàng rất nhiều kẻ lưu lạc họ bắt được trong những ngày qua. Nhưng tất cả đều từ chối. Máu phải được trả bằng máu, và không ai chịu quy hàng.


“Nhưng sự hoạt động của chúng ta cũng phụ thuộc vào Triều Đình và Thú vệ đó thôi.” Cương Viễn Thủy lại nói. “Nếu như Triều Đình không săn lùng chúng ta gắt gao đến vậy, chúng ta cũng chẳng có lý do gì để tìm đến Sứ giả. Người cần chúng ta hơn là Triều Đình cần chúng ta, và Sứ giả cũng không thể chắc chắn sự an toàn của Người khi đứng trước Trương thị. Cũng tương tự với Lũy Xương và Định Phủ mà thôi. Nếu Bàng thị không tạo sức ép lớn lên phía nam, thì họ cũng không tìm đến chúng ta, mạo hiểm tội mất đầu làm gì. Chẳng qua là vì nếu không có thêm lực lượng để đối đầu với Hoàng Đế và Trương thị, không sớm thì muộn họ cũng phải rơi đầu mà thôi.”


Trương Linh Hà nhìn tim đèn và giọt nến đang chảy xuống.


Cương Viễn Thủy đang xác nhận, rằng Lũy Xương có liên quan đến Sứ giả. Nhưng đồng thời, cả Định Phủ cũng thế.


Còn có thể rộng hơn nhiều. Nhưng Định Phủ bây giờ, là không thể đụng tới.

Và kể cả Lũy Xương. Họ không thể động vào Lý Tình ngay lúc này, khi không có lý do chính đáng. Vả lại, dù cho họ có thể, Trịnh Khuê cũng đang là Thế tử, và Trịnh Khâm thì đã tỏ rõ chí hướng của ông ta.


Hành động bất cẩn bây giờ chẳng khác gì dâng Lũy Xương hai tay cho Trịnh thị.


Trên hết, Cương Viễn Thủy đang khẳng định rằng, Lũy Xương và Định Phủ, không phải ưu tiên của bà. 


“Nếu như các vị đã coi Lũy Xương và Định Phủ như kẻ cùng khổ, vậy chắc cũng đã rõ kết cục của lấy cứng chọi cứng với Triều Đình rồi.” Trương Linh Hà nói.


Bà ta không nói suông. Lũy Xương đã bị giáng từ Đại vương xuống còn Vương, bị tước đất đai, thu hẹp lãnh địa lại, đến mức chỉ còn vùng đất nhỏ mà sáu gia tộc đã cắm rễ quá sâu.


Còn Định Phủ thì đã phải mất Lưu Đồ và Bàng Hạ mười hai năm trước, Lưu Lam vừa mới đây. Bất kể đó có phải chủ đích của Triều Đình hay không, thì sức ép đến từ Triều Đình là thật.


“Thú vệ còn khả năng hồi phục. Chính các vị là người rõ nhất chúng ta hồi phục nhanh đến đâu.” Trương Linh Hà lấy lại sự ung dung của mình. Bà ta vẫn còn có cái giá trả được để đàm phán. “Nếu Sứ giả xa xưa và quyền năng như người ta vẫn nói, vậy ngài ấy chắc chắn còn nhớ cuộc thanh trừng ở Bắc Hà hai mươi ba năm trước và trận đánh ở Trung Đạo năm mươi lăm năm trước. Khi Thú vệ tập hợp lại lực lượng, khi Triều Đình đã xác định được mục tiêu của mình và dốc toàn lực, chưa bao giờ Thú vệ thua cả. Sứ giả có thể tiếp tục lẩn trốn, nhưng rất nhiều anh chị em đi theo ngài ấy sẽ không may mắn như vậy. Phía nam sẽ không chóng thì chầy bị săn đuổi gắt gao sau lời tuyên chiến đêm qua thôi. Không phải chính tiền bối đã nói rằng Sứ giả không muốn hy sinh nhiều thêm sao? Nếu là như vậy, Triều Đình có thể thương lượng. Lực lượng của chúng ta đều bị tổn thương, số lượng thi hài các vị đưa ra cũng còn chưa bao gồm những người đã bị Thú vệ bắt giữ trước đó đâu.”


“Thứ chúng ta cho các vị thấy là chiến trận.” Cương Viễn Thủy lại đáp. “Không phải thảm sát. Trong những người các vị đã giết còn có cả trẻ con, có gì đáng để khoe khoang trong đó chứ?”


“Nhưng đó chính là thứ Sứ giả sẽ phải trả, không phải sao?” Trương Linh Hà nói. “Lũ trẻ đã cầu nguyện lên Sứ giả và không chịu đi theo Thú vệ, đó là lý do vì sao cái chết lại đến với chúng. Các vị cũng đã giết rất nhiều Thú vệ non trẻ mới nhậm chức đó thôi. Bao nhiêu trong số các đội các vị phục kích là Thú vệ lành nghề, những kẻ đã thực sự gây ra nhiều tổn thất nhất cho các vị? Ta không bàn đến chính nghĩa ở đây. Chỉ có giá cả và thương lượng, thế là dễ nói chuyện giữa chúng ta nhất rồi.”


 Cương Viễn Thủy không đáp lại.


Nhưng đó chính là thứ Trương Linh Hà cần, bà ta nói ra cái giá: “Lũy Xương cần được kiểm soát. Khi Lũy Xương bị kẹp lại, Định Phủ cũng sẽ dễ nói chuyện hơn. Nếu như Lý, Lưu thông gia đã là không tránh khỏi được, vậy ta muốn Lý Tình dừng tay lại. Ta biết quân đội đang được xây dựng trong lòng Lũy Xương, và cũng thấy được tham vọng của sáu nhà. Nhưng con bé còn trẻ, nó không cần phải cuốn theo tham vọng ấy. Nó có thể kiềm lại được sáu gia tộc, thì Triều Đình cũng có thể kiềm lại Thú vệ và tuần tra. Thịnh An là do công của con bé, Trương Thái úy sẽ không quên. Vàng ròng bạc trắng, đây là món Triều Đình sẵn sàng trả đủ.”


Cương Viễn Thủy trầm lặng nhìn Trương Linh Hà. Như đang cân đo đong đếm cái giá, cũng là đang đoán xem bao nhiêu phần của cam kết không giấy tờ này có thể được đảm bảo.


Cuối cùng, khi tim đèn nổ tanh tách một tiếng, bà lên tiếng trả lời: “Chúng ta không phải Lý Tình, chúng ta không quyết định thay cho nó. Ngươi đã ra cái giá này cho Trịnh Liên rồi, và ngươi cũng đã nhận được câu trả lời, không ai trong chúng ta bảo nó phải làm vậy trên chính điện cả. Nếu không, Trịnh Khuê và Trịnh thị sẽ không có được món hời lớn đến thế. Nhưng ta có thể ra cho ngươi một cái giá khác. Con dao của ta đã bị chính ngươi ngăn lại, nếu không, nó có thể giết bất kỳ ai. Cho ta một cái tên, và đừng can dự, lần này, nó sẽ không giết hụt.”


---------------------


Ở biên giới ngăn cách giữa Lũy Xương và Định Phủ, Trương Linh Quân và Bàng Linh Hà có một cuộc gặp bí mật. Trên danh nghĩa.


Lũy Xương đã biết rằng Đại Ngự vắng mặt để gặp Thú vệ để sắp xếp việc hộ tống Hoàng Đế về kinh.


Và Lưu Thương không thể bị qua mặt bởi lý lẽ rẻ tiền.


Thú vệ có những Họa sư rất giỏi dùng Xích Thạch để vận chuyển, nên chẳng việc gì phải đợi đến sáng cả.

Ở bìa rừng, nơi con sông siết chảy qua thung lũng giữa những ngọn đồi thấp, Trương thị muốn quyết định nước đi của mình trước khi cuộc tụ họp khép lại.


“Ngài tin được bao nhiêu trong lời bà ta nói?” Trương Linh Quân đi trước, dọc bờ sông, nàng hỏi.


“Tôi tin được một điều duy nhất, thưa Ngài, rằng bà ta thực sự có năng lực, và bà ta chắc chắn là một trong những đầu não của bọn họ, nếu không phải là chính Sứ giả.” Bàng Linh Hà đáp lại, cho đến bây giờ, tay bà vẫn còn run khi nhớ lại cảm giác đối diện với Cương Viễn Thủy. Bà biết chắc một điều, nếu người đàn bà đó muốn, bà đã có thể chết mà không nhận ra nổi cái chết của chính mình. “Bất kể thế nào, đối diện với kẻ như vậy, không có toán Thú vệ nhỏ nào sống sót được. Dù là cả ba chỉ huy của Thú vệ đi chăng nữa.”


Vậy nên kế hoạch tiếp tục điều tra lén lút là ngu xuẩn. Một nhiệm vụ tự sát vô ích.


Chỉ còn cách rút hết về. Và cân nhắc về đề nghị của bà ta, rồi xây dựng lại lực lượng.


“Bà ta có mạnh hơn Lưu Thương không?” Trương Linh Quân chợt hỏi.


“...” Bàng Linh Hà suy nghĩ, rồi nói. “Không. Nếu ngài muốn dùng bà ta để thử Định Phủ, tôi đồ rằng bà ta sẽ đủ khôn ngoan để không đặt mình vào hố lửa đó. Nếu bà ta thực sự tin rằng mình hạ được cậu ta, vậy bà ta đã ám sát Bệ hạ ngay tại Định Phủ rồi.”


“Ra vậy.” Trương Linh Quân nói, không biết là nhẹ nhõm hay tiếc nuối. “Xem ra Phục Quang công chúa vẫn là kẻ bất khả xâm phạm.”


“Lưu Thương đã vượt qua Bàng Hạ đại nhân từ lâu rồi, thưa ngài.” Bàng Linh Hà đáp lại. "Dù có thể không sánh bằng thuở hoàng kim của công chúa đi nữa."


“Nhưng anh ấy vẫn là di sản của bà ấy.” Trương Linh Quân nói. “Vậy, ngài định làm thế nào? Chúng ta đã mất quá nhiều ở phía nam rồi.”


“Phải, chúng ta mất quá nhiều rồi.” Bàng Linh Hà đáp lại. “Nhưng họ cũng không thể có tất cả.”


“Định Phủ không động vào được rồi.” Trương Linh Quân nói. “Chị ta đã dặn ngay từ đầu, Thái tử là Thái tử, không còn là người ta có thể tính bỏ hay không đâu. Đừng nói ta có làm gì nổi anh ấy hay không, nếu anh ấy cũng không còn nữa, thì Đại Bàng xem như tàn một nửa rồi. Nhưng nếu anh ấy đã ở đúng vị trí, thì ta cũng không làm gì nổi những người khác. Lưu Thanh phạm sai lầm lớn đến như vậy, mà anh ấy cũng không để ta tận dụng được nửa kẽ hở. Bỏ đi thì hơn. Nếu còn chọc vào, cô Lưu Thạch được gọi về, thì chị ta có đến cũng không làm gì được.”


“Tôi cũng không nghĩ đến việc nhắm vào Định Phủ.” Bàng Linh Hà cũng nói.


“Lũy Xương còn đánh được sao?” Trương Linh Quân hỏi. “Lý Tình không để lộ chút sơ suất nào, lần này xem như đã thu phục được trọn vẹn Trịnh thị rồi. Quân cờ của mẹ ngài xem như bỏ phí mất rồi. Chậc. Nếu có thể chia một chút may mắn của Lý thị hay Lưu thị cho Hoàng tộc thì chúng ta đã bớt khổ.”


“Trịnh thị đã nợ mẹ ta quá nhiều rồi.” Bàng Linh Hà hiểu sự ấm ức của Trương Linh Quân, nhưng bà có dự tính của bà rồi. Làm được việc quan trọng hơn là than phiền về thế khó. “Cũng đến lúc phải trả nợ thôi.”


“Có được không?” Trương Linh Quân hỏi, dường như là để chắc chắn. “Cho Trịnh thị có chỗ, có khi vẫn còn tốt hơn để chỗ ấy cho sáu đại gia tộc.”


“Sáu đại gia tộc không phải một khối cứng.” Bàng Linh Hà đáp. “Nhiều năm trước, khi Lý Duật Hoàng diệt thân, đã có vết nứt lộ ra rồi. Ngay cả khi tôi không thể xác nhận được bọn họ nghĩ gì trong đầu, tôi vẫn khẳng định được một thứ. Khi ám khí lao đến Lý Tình, không phải vị tướng đã từng tự lột áo quan xin về quê phục vụ, mà là tôi, đã phải đứng ra cứu con bé. Dù ông ta nghĩ thế nào, Lý Tình cũng sẽ không còn tin ông ta nữa. Thế là đủ rồi.”


“Quyết định bây giờ nằm trên tay ngài thôi, Linh Hà.” Trương Linh Quân nói, nàng ta cũng bí nước cờ rồi, không còn tư cách để chỉ tay bảo ban Bàng Linh Hà nữa. “Dù thành hay bại, trận đánh này sẽ còn dài. Giả như có bại, thì về chịu tội với chị rồi làm lại thôi.”


Bàng Linh Hà cúi đầu đáp lại.


Bà đương nhiên hiểu, Trương Thái úy sẽ không đặt quá nặng thắng thua vào một nước đi may rủi sau khi mọi thứ đã ngã ngũ này.


Nhưng bà không phải kẻ muốn chịu thua.


Suốt hơn hai mươi năm lăn lộn chính trường, từ khi bà từ bỏ cả tước vị của mẹ mình và để những di sản của Trương Dạ Tiên trôi vào dĩ vãng, bà đã chỉ có một mục tiêu duy nhất. Thắng. Hoặc thua mà ngẩng cao đầu, rồi thắng lớn hơn vào lần sau.


Bà không ngại hy sinh tất cả vì chiến thắng ấy, đó là cách duy nhất để Bàng Linh Hà lột bỏ xiềng xích mà cái tên Trương Dạ Tiên và dòng thứ Trương thị khoác lên bà.


Trên cầu độc mộc ấy, bà đã bắt tay với những kẻ bà ghét nhất, làm những việc bà khinh nhất, và cũng hại những người bà trân trọng nhất, hủy hoại những gì bà cho là tốt đẹp nhất.


Bà đã không có bạn, cũng chẳng có thù, vậy nên bà chỉ có thể thắng mà thôi.


Suy cho cùng, một Đại Ngự thị không thể bất khả chiến bại, thì chẳng có gì trong tay cả.


Họ không còn gia đình, cũng không còn tương lai, không có thân thích, cũng không có kế tục. Thứ duy nhất họ còn chỉ có danh tính và công trạng sẽ được lưu lại trên sử sách mà thôi.


Nếu có thể lấy lại dù chỉ một chút lợi thế cho Hoàng Đế, chẳng có gì họ không dám làm cả. Cũng không có lý do gì để không làm cả. 


Tạm biệt thêm một kẻ thù, một người bạn cũ, cũng chẳng có gì đáng ngại.


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Lời của tác giả:


Fun fact: Theo như gia phả, Bàng Linh Hà vừa là em họ Trương Linh Quân (theo bên nội), vừa là cô của Trương Linh Quân (theo bên chồng).



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm