Chương 13: Hội tụ

Thành Phương Tiên ngập trong sự trở về.

 

Đây là chuyến “hành hương” sau mười bảy năm mới có lại.

 

Cổng thành rộng mở như một cửa sông lớn.

 

Những lá cờ lục sắc được những tráng sĩ giương cao, trải dài trên đoàn xe, đoàn người và tường thành.

 

Vó ngựa và gót sắt rung động trời đất.

 

“Đinh Diễn.” Lê Phỉ Hiền gọi khi tiến đến gần xe ngựa của Đinh gia. Bà không đi xe ngựa. Bà cùng chồng và ba người con đều cưỡi ngựa. Những con ngựa lớn, đeo theo giáp ngực sáng loáng và cờ hiệu họ Lê thêu chỉ vàng.

 

“Từ khi bà lên làm gia chủ của họ Lê thì bây giờ mới được gặp lại bà đấy, bạn già ạ.” Đinh đại đương gia đưa cánh tay thắt chỉ bạc và đá quý ra phất mành lên, ông nói, giọng nhỏ nhẹ và ý tứ, đúng phong cách của Hiển Sơn Đinh gia.

 

Nhưng Đinh Hoan ở bên cạnh thì lớn giọng hơn cha mình, cô có nét tính cách giống người mẹ họ Nguyễn Thường của mình hơn, nhiệt tình chào hỏi: “Con chào cô Lê, chú Đặng ạ. Em chào anh Duyệt, chị Viên.” Rồi lại cười đầy ý tứ. “Chào Lê Hiện.”

 

Lê Hiện từ phía sau cha mẹ và hai anh chị tiến lên, từ trên lưng ngựa, khẽ cúi đầu cười nói: “Con chào bác Đinh ạ. Chào, Đinh Hoan.”

 

“Mấy người khác vẫn chưa đến nhỉ.” Đinh Diễn nhìn quanh, chỉ thấy đoàn dài mang cờ hiệu họ Đinh và họ Lê san sát nhau trên đường lớn, liền nói.

 

“Như mọi khi thôi.” Lê Phỉ Hiền đáp, tay nắm cương chợt thúc ngựa. Khi bà phi nhanh về phía trước, cả đoàn người họ Lê đều chạy theo.

 

“Ôi chao.” Đinh Hoan nhổm người qua cửa sổ, cảm thán. “Ta phải đuổi theo chứ nhỉ?”

 

“Kệ họ.” Đinh Diễn lại cười nói. “Cước Sơn Lê thị lúc nào chẳng đến đầu tiên.”

 

“Cha…” Đinh Hoan lại nói, giọng cô gần như có chút ngỡ ngàng. “Dương hầu gia tới rồi kìa.”

 

Đinh Diễn cũng thất kinh.

 

Theo lời con gái cả, ông phất mành lên, nhoài người ra nhìn.

 

Chẳng cách quá năm dặm, một đoàn người ngựa, xe đang ùn ùn đổ tới.

 

Cờ hiệu màu lam thêu chữ vàng Dương gia tung bay phấp phới.

 

Cỗ xe ngựa có mái làm từ Xích Thạch đỏ rực dưới ánh mặt trời. Chuông bạc treo quanh xe reo theo từng nhịp vó ngựa.

 

Còn ai có thể ngồi trên cỗ xe ấy ngoài Thanh Sơn hầu Dương Thanh Vân nữa đây?

 

Đi đằng sau đoàn xe ngựa của ông, còn lấp ló cờ hiệu sắc vàng, chữ “Phạm” vuông vắn viết bằng mực đen phóng khoáng, Trường Sơn Phạm thị cũng không tới muộn.

 

“Còn cả đoàn Triệu Sơn nữa.” Đinh Hoan tinh mắt, còn nhận ra cờ hiệu lục thêu chữ đỏ của Nguyễn thị phía xa. 

 

“Năm nay đến sớm thật đấy.” Đinh Diễn cũng phải cảm thán. Mười bảy năm trước còn không đến đủ nhanh chóng như thế này. 

 

Bởi vì xa xa, ngay cả Việt Sơn Nguyễn Thường thị cũng đã trải cờ của mình khắp một vùng trời rồi.

 

Năm nay, không có ai đến muộn cả.

 

Toàn bộ sáu đại gia tộc đã về thành cùng một lúc.

 

 

Các vị gia chủ cùng tiến vào hành lễ với tân vương Lũy Xương, còn để lại những ngoại thị, công tử, công nữ, anh chị em dưới vai vế ở bên ngoài, được Tả nội vụ Chưởng thị thay chủ nhân tiếp đón.

 

Lý Tình không biết mặt ai trong số năm đại đương gia và công nữ Nguyễn Thường Hiệu đang cúi đầu trước mặt nàng. Họ đều ngự trị ở mảnh đất riêng của họ, không ai trong số họ từng về tới Phương Tiên từ sau khi nàng bắt đầu nhớ được thứ đầu tiên trong đời.

 

Nhưng ngay cả vậy, nàng vẫn biết họ là ai.

 

Nó đều được viết rõ trên người, trên gương mặt họ.

 

Họ là những “vệ thần” của Lũy Xương. Và họ đều rất lớn tuổi, rất vững chãi.

 

Lý Tình đứng trên bậc thềm của chính điện, mặc áo lụa màu xanh lục nhạt, cài tóc bằng lược bạc chỉn chu, đơn giản.

 

Phía sau nàng là Phạm Minh Quang đang đứng, như một vị hộ vệ cao lớn.

 

Dường như y nhận ra sự căng thẳng ngấm ngầm lan ra trong xương tủy nàng, nên kín đáo đưa tay, vỗ nhẹ lên lưng nàng.

 

Với Lý Tình, họ chỉ là các “vệ thần” già cả, vững chãi của Lũy Xương.

 

Nhưng với Lý thị, sáu đại gia tộc là anh em, là người một nhà.

 

Lý Tình hít thật sâu, nở nụ cười, vững giọng nói, như bao lần nàng đã nghĩ mình sẽ làm, bên trong kế hoạch của nàng: “Chư quân, Lý Tình mừng mọi người về nhà.”

 

Sáu người nghe lệnh, ngay lập tức buông lễ đứng thẳng dậy.

 

Lê Phỉ Hiền không để trống một khắc nào, ngay lập tức cười nói bước tới nắm tay Lý Tình: “Con lớn quá rồi, Thế tử nhỏ của chúng ta. Lại còn xinh xắn xán lạn nữa. Quả là chúng ta có phúc rồi.”

 

“Bác Phỉ Hiền,” Lý Tình hơi hẫng tim một nhịp trước sự thân mật đến đường đột của bà, nhưng cũng không để lộ chút nào mà ngay lập tức cười đáp, “Lý Tình chúc mừng bác và Đinh đại đương gia ạ.”

 

“Con trai nhỏ của ta còn chưa cống hiến được gì,” Lê Phỉ Hiền cười nói, “sao dám phiền Thế tử để tâm chúc mừng chứ?”

 

“Phải đấy,” Đinh Diễn cũng đã bước lên tới nơi, vừa cung kính cúi chào Lý Tình, vừa thân tình nói, “con gái thần chưa lập đại công, cũng chưa có thực tích, nhận được lời chúc mừng này là dát vàng lên mặt nó rồi.” Rồi ông lại quay sang, như trêu chọc bạn cũ mà nói. “Phỉ Hiền, bà tạ lỗi với Vương đi chứ.”

 

Lý Tình vừa định đáp lại, nhưng Lê Phỉ Hiền đã buông đôi tay vội vàng của mình ra, nói: “Ôi dà, tôi lại cứ nhớ đến ngày xưa ẵm Thế tử trên tay nên lỡ mồm. Đúng là, phải gọi Vương mới đúng.”

 

Nguyễn Thường Hiệu vén áo đi lên, bà đã năm mươi, nhưng vẻ duyên dáng vẫn còn trong từng bước uyển chuyển, cười nói như hoa nở: “Chị Phỉ Hiền là người duy nhất trong số chúng ta từng gặp Vương khi còn bé mà, nhầm cũng có thể thông cảm. Vương, thần là Hiệu, em gái gia chủ Nguyễn Thường Phúc, xin được diện kiến Vương. Hai là xin chúc Vương an khang, ba là xin Vương thứ tội cho anh thần.”

 

“Công nữ Hiệu,” Lý Tình cười, hành lễ chào Nguyễn Thường Hiệu, rồi nhanh chóng bắt lấy tay bà mà hỏi, “Nguyễn Thường đại đương gia sao rồi ạ?”

 

Nguyễn Thường Hiệu khẽ lùi lại đến khoảng cách phù hợp, rồi cúi đầu nói: “Thưa, anh trai thần không có gì đáng ngại ạ. Khi còn trẻ không chịu vận động như người ta, nên về già sinh ra bệnh tật không linh hoạt thôi ạ.”

 

Bà nói vậy xong, thì Dương Thanh Vân, Phạm Ngọc Trác và Nguyễn Chinh cũng đã lên tới nơi, cả Lý Tình cùng sáu vị gia chủ đều bật cười sảng khoái.

 

Phạm Ngọc Trác cùng Nguyễn Chinh cùng tiến lên một lúc, hai người đều khiêm tốn và bớt thoải mái hơn.

 

Cả hai đều đang mang tội với Lý thị, một người là với Lý Duật Hoàng, một người là với tân vương.

 

“Vương an khang ạ.” Cả hai cùng nói.

 

“Phạm đại nhân, Nguyễn đại nhân,” Lý Tình bước đến chào đón họ, nhẹ nhàng, tri kỷ nói, “cảm ơn hai người đã đến.”

 

Cả hai đều cúi người cảm tạ thật sâu, rồi cùng lui ra, nhường chỗ cho người lớn nhất trong số họ.

 

Thanh Sơn hầu Dương Mục, Dương Thanh Vân, chưởng quản đến hai quận, Thanh Sơn của Dương thị và Triệu Sơn của Nguyễn thị. Ông được chính Tiên Đế sắc phong, được Tiên Đế gọi bằng huynh đệ.

 

Lý Tình đi tới trước mặt ông.

 

Ông rất cao lớn. Dù đang chống gậy, vẫn rất cao lớn, bóng như núi đổ.

 

Nàng đã từng nghĩ Phạm Minh Quang là rất cao rồi. Nhưng Dương Thanh Vân cao hơn y theo một cách hoàn toàn khác.

 

Phạm Minh Quang là một ngọn núi trẻ. Đỉnh nhọn như giáo mác gươm tên.

 

Nhưng Dương Thanh Vân giống như một ngọn núi già, đỉnh đã mài mòn gần hết. Nhưng vẫn cao đến vậy.

 

Lý Tình gần như ngay lập tức phải tự hỏi, khi còn trẻ, ngọn núi này hùng vĩ đến mức nào?

 

Sao Lý Duật Hoàng lại có đủ dũng khí thách thức ngọn núi này kia chứ?    

 

Lý Tình chỉ đứng đối diện, ngước lên nhìn ông.

 

Nàng phải đợi ông nói. Dù có thế nào, nàng không được nói trước ông.

 

Dương Thanh Vân chống gậy đi lên trước một bước.

 

Bước nhẹ như mây.

 

“Bẩm Vương,” ông nói, giọng trầm rắn như đá, “Dương Mục, tự Thanh Vân, xin được diện kiến.”

 

Trong phút chốc, không gian lặng ngắt như tờ.

 

Phạm Minh Quang thấy lưng mình cũng đẫm mồ hôi rồi.

 

Y định đi lên, thì Phạm Ngọc Trác đã giữ y lại.

 

Nhưng y cũng không cần phải nói gì.

 

Lý Tình đã cúi đầu, cười nói hành lễ với ông: “Lý Tình, xin được hỏi thăm Dương đại nhân. Dương đại ca năm nay không thể có mặt, xin cho con được hỏi thăm anh ấy.”

 

Dương Thanh Vân cũng bật cười sang sảng, ông đáp: “Thằng oắt vẫn khỏe như trâu, Vương, Trịnh tôn bà dạy người cẩn trọng quá.”

 

Lý Tình bật cười.

 

Tất cả mọi người đều cười.

 

“Chư quân,” Lý Tình nói, đưa tay hướng về chính điện đã lâu không mở cửa lớn, “mời vào. Mẹ đang đợi bên trong ạ.”

 

 

Đây là lễ đón Trịnh Liên và Lý Tình dành riêng cho các gia chủ, nên Phạm Minh Quang chỉ đứng từ xa canh gác.

 

“Từ sau khi làm chấp chính của Lũy Xương, chưa có được một lần nào đến thăm các anh chị em.” Trên chính điện, Trịnh Liên ngồi ở ghế bên phải con gái mình, bà vừa đưa tay mời các gia chủ ngồi, vừa ra hiệu cho Ngô Yến rót trà. “May sao trước khi già cả không đi được nữa, cũng có thể có cuộc gặp mặt đông đủ như thế này, quả là Trịnh Liên có chết cũng không đáng tiếc rồi.”

 

Lê Phỉ Hiền vẫn luôn là người biết cách mở đầu, bà nhanh nhẹn đáp: “Trịnh tôn bà nói vậy thì thiệt cho người chị này quá. Em mà còn không đủ phong độ, vậy bà già này chắc sắp xuống lỗ mất.” Rồi bà uống trọn tách trà, hào sảng nói: “Vương, người họ Lê không ưng phong nhã, đổi cho tôi rượu được chứ? Rượu chôn ở Phương Tiên, mười mấy năm rồi chưa được uống!”

 

Lý Tình liền cười, đứng dậy từ chủ tọa, tự tay bưng chum sành đã để sẵn bên cạnh lên: “Vốn biết trà là thức nhạt nhẽo với các vị trưởng bối, mẹ đã dặn con phải đào vội bình rượu sau vườn lên rồi. Ngô Hữu thị, khai hũ, rót rượu cho Lê đại đương gia!”

 

Mọi người lại cùng cười.

 

Nguyễn Thường Hiệu lại nói: “Nếu đã uống rượu bàn chuyện xưa, vậy thì không thể để chị Phỉ Hiền chiếm trọn hương hoa chứ nhỉ? Vương, tách đầu tiên Vương mời, chúng tôi uống cạn ngay! Đổi hết sang rượu đi ạ!”

 

Trịnh Liên liền cười đáp: “Vậy phiền mọi người phải uống thay phần mẹ con Liên rồi. Em đây từ lâu không uống được rượu nữa. Con gái còn nhỏ, mong mọi người thứ tội em không cho nó uống rượu.”

 

Dương Thanh Vân lại cũng nói: “Vậy để riêng phần Nguyễn Thường công nữ uống cho bốn người đi. Lão già này đi còn không vững, nhãi con ở nhà cấm rượu từ lâu rồi. Mồi cứ để cho tôi.”

 

“Cho công nữ uống năm phần được không ạ?” Nguyễn Chinh cũng rè rặt nhịn cười lên tiếng. “Tôi uống được, nhưng trà này ngon quá ạ.” 

 

Đinh Diễn liền cười lớn: “Nguyễn Thường Hiệu, nhớ ván cược khoảng ba mươi năm trước không? Đây là trả nợ cho các anh chị em đấy!”

 

“Ván cược gì thế ạ?” Lý Tình vừa nhấp trà, vừa lễ phép hỏi Trịnh Liên, nhưng lại đủ lớn tiếng để mọi người cùng nghe được.

 

“À…” Trịnh Liên liền nhẹ nhàng đáp lại con, “ngày xưa ông nội con đánh cờ với bà thân sinh của Nguyễn Thường đại đương gia ấy, cũng hơn ba mươi năm rồi. Khi ấy hai cụ đánh một ván rất căng, nên bọn ta đánh cược xem ai thắng, ai thua mất cho người thắng ba con chuồn chuồn. Ngoài công nữ Hiệu ra, ai cũng cược cho bà Nguyễn Thường. Kết quả thì ông nội con thua thật, nhưng công nữ Hiệu cậy mình còn nhỏ nên bùng kèo, đến tận bây giờ vẫn chưa trả.”

 

Nguyễn Thường Hiệu vừa ức vừa buồn cười, bà không dám cãi lại câu nào, chỉ biết ôm bụng nuốt hết vị đắng vào tại chỗ.

 

“Năm nay có Vương bảo chứng, vừa hay cô Hiệu cũng không chốn đi đâu được,” Phạm Ngọc Trắc giờ mới điềm tĩnh lên tiếng, “phải trả nợ thôi nhỉ. Đổi chuồn chuồn ra rượu, nợ bao nhiêu con uống bấy nhiêu chén đi ạ.”

 

Lý Tình liền thuận theo, nghiêng gần hơn về phía mẹ, cười nói với các gia chủ: “Vậy con không biết phải trả bao nhiêu, chỉ dám thay công nữ hứa trả nợ bằng rượu. Mẹ cùng mọi người tính toán khoản nợ này rõ ràng giúp con nhé ạ.”

 

Cả chính điện vang tiếng cười.

 

Rượu rót ra thơm lừng một khoảng. Ấm như than hồng, mát như suối khiết.

 

Với Lý Tình, họ chỉ là các “vệ thần” già cả, vững chãi của Lũy Xương.

 

Nhưng với Lý thị, sáu đại gia tộc là anh em, là người một nhà.

 

---------------------

 

Sau khi nhậu no say, cũng đã là cuối ngày, tà dương vừa tắt lịm, nhường chỗ cho phần đêm xanh thẳm.

 

Ngô Yến đỡ Trịnh Liên đi nghỉ trước.

 

Phạm Minh Quang đứng bên ngoài cửa, đợi Lý Tình đi ra rồi cười với nàng: “Nhìn em kìa.”

 

Lý Tình nhân lúc không ai để ý, nhích lại gần y, khẽ than thở: “Em muốn ngạt thở mất rồi.”

 

“Anh bảo rồi mà.” Phạm Minh Quang lại nhích gần hơn nữa, nói nhỏ. “Rượu vào là không còn lý lẽ gì đâu. Cười mỏi mặt chưa hả?”

 

“Sắp nhức hết hàm rồi.” Nàng nói, rồi lại dịch ra, đi về phía bậc thang đi xuống. “Anh vào giúp dìu các bô lão đi kìa. Gục quá nửa mất rồi.”

 

“Biết rồi.” Phạm Minh Quang lại không chịu vào ngay, mà đi đến vuốt tóc nàng, một lọn tóc bị rơi ra khỏi nếp trong tiệc rượu. Y nói: “Anh vừa nhờ người đi gọi mấy anh em khác đến rồi. Cha mẹ bác chú cô của ai thì người ấy tự đỡ về chứ. Đưa mẹ về rồi anh đến chỗ em. Ban nãy em đâu đã ăn được gì ra hồn, đúng không?”

 

Lý Tình nhìn y, trong khoảnh khắc, trong bóng tối đang dần phủ xuống, y lại thấy cô nhóc với gương mặt ửng đỏ trong khu vườn ấy. Nhưng trời lại tối hẳn rồi, tối rất nhanh, y không nhìn thấy sắc đỏ nào nữa. Trong vô thức lại có chút tiếc nuối.

 

Nhưng Lý Tình cũng không cho y nhiều cơ hội vấn vương, nàng lại bước lùi ra một bước, nhìn y, cười nói: “Không cần đâu. Em ăn cùng mẹ ban nãy cũng nhiều rồi. Anh ăn cùng bác đi.”  

 

Lời dứt, nàng liền quay lưng đi. Bóng áo xanh mờ dần theo ánh nến mờ ảo đang được thắp lên, rồi nhập vào màn đêm.

 

Lý Tình đi trên con đường về Tả trạch, trong giây khắc dường như đã để mong muốn quay về bên gốc tùng điều khiển chính mình.

 

Nhưng nàng dần dằn lại được, cũng dần cảm thấy cơn bức bối trong hơi thở càng tăng cao.

 

Có bóng người dè dặt đứng nơi ngã rẽ, đợi nàng. 

 

Một bóng người nhỏ, bé hơn nàng một chút.

 

“Sao thế?” Nàng đứng lại trong khoảng khuất sáng, trong bóng tối nơi đứa trẻ kia không thể nhìn thấy, cũng không dám nhìn kỹ, hỏi.

 

“Thưa…” Phạm Liên Kỳ ấp úng, cố bắt chước chính xác từng âm điệu của Vũ Hoa. “Thưa Vương… Phụng Hạc đại nhân về… rồi ạ.”

 

“Vừa mới?”

 

“Vừa…ban nãy ạ.” Liên Kỳ sợ hãi khi gặp phải ánh chớt loé lạnh lẽo từ đôi mắt Lý Tình, càng cúi gằm mặt, nói năng không rõ.

 

“Khi ta và các vị đương gia đang nói chuyện?” Lý Tình hừ nhẹ, hỏi.

 

“Dạ… khoảng lúc ấy ạ.” 

 

“Ở Tả trạch?” Nàng hỏi.

 

“...dạ?” Cô bé không hiểu. Chủ nhân hay hỏi cụt lủn hoặc đột nhiên nói những lời không liên quan. Liên Kỳ vẫn chưa quen được.

 

“Ta hỏi là…” Lý Tình nói, giọng u ám hơn, dù chỉ là trong vô thức, khi khó chịu và mệt mỏi bùng lên, “bà ta đợi ta ở Tả trạch đúng không?”

 

“Em… con… không rõ ạ. Đại nhân không dặn…”

 

Lý Tình lườm lên. Liên Kỳ im lặng.

 

Trong bóng tối, đôi mắt Lý Tình lại đỏ lên, đỏ như Xích Thạch thượng đẳng. 

 

Liên Kỳ run lẩy bẩy, cô bé đứng sững tại chỗ không dám cả thở.

 

Nàng nhìn sự sợ hãi lan trên gương mặt đứa trẻ, ánh đỏ trên con ngươi nhận ra mình đang làm gì mà thôi rực rỡ. Lý Tình nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu rồi bỏ đi.

 

Phụng Hạc ở Tả trạch. Đương nhiên là như vậy.

 

Rốt cuộc Lý Tình đã thảm hại đến mức nào, mà phải đi trút giận lên một đứa con nít vì quyết định và nuối tiếc của chính mình cơ chứ?

 

 

Trong khoảng sân, Phụng Hạc đang đứng ngắm trăng. Trăng đã đầy một nửa, như những nước cờ bà tính trong đầu.

 

Như số lượng kẻ thù bà sắp có thể kéo xuống.

 

Họ đã đợi rất lâu rồi.

 

Và giờ đây, họ đã tiến đến rất gần, rất gần.

 

Những cái tên ở An Dung đã lộ diện. Toàn bộ mạng lưới ở phương nam của bọn chúng đang hiển hiện ngay trước mắt bà.

 

Bà như cảm, nghe và thấy những người anh chị em của bà, những người đã đi và những người đang còn ở lại, đang đứng ngay xung quanh bà, cùng nhìn vào mạng lưới ấy. Mạng lưới họ sẽ quét sạch.

 

Nhưng đâu chỉ có thế.

 

Có nhiều hơn thế rất nhiều, ngay trong tầm tay họ…

 

“Thầy có thể tự mình tìm con mà.” Chợt, có một giọng nói vang lên từ phía sau. Rất non nớt so với giọng nói mà bà nghĩ đến đầu tiên, nhưng cũng đã giống đến mức bà phải giật mình.

 

Đến tận bây giờ, khi bị Lý Tình gọi về thực tại, Phụng Hạc mới nhận ra tay mình đang đưa lên, với lấy vầng trăng khuyết nửa.

 

“Con về rồi.” Bà đưa tay xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đã gần chạm đến bóng nguyệt của mình, khẽ mỉm cười nói. “Ta nóng lòng quá. Vậy mà vẫn phải đợi lâu như vậy.”

 

“Ồ.” Lý Tình mất kiên nhẫn với sự lãng mạn hôm nay của bà, nàng thậm chí không muốn bước vào khoảng sân bà đang đứng, hay gian nhà mà Lý Duật Hoàng từng ở, chỉ đứng sau vòm cổng, nhìn bà mà nói. “Vậy con cũng đang sốt ruột đây. Ta có thể thôi quanh co mà vào thẳng vấn đề chứ? Thầy có được gì ngoài đó rồi?”

 

“Đâu phải một thứ có thể tóm gọn nhanh chóng được đâu.” Phụng Hạc cười nói, bà nhìn Lý Tình, nhìn đứa học trò nhỏ của mình. “Ta sắp có một yến tiệc đấy. Một yến tiệc thịnh soạn.”

 

“Nghe ghê quá đấy.” Lý Tình lạnh lùng đáp. “Thầy biết Bàng Linh Hà đang ở đâu rồi chứ?”

 

“Như ta đã đoán thôi. Ả ta không dám đi đường bộ. Một đoàn thuyền cẩn thận đến mức phải đi đường vòng xa nhất có thể để tránh bị hồng thủy nhấn chìm thì sẽ không đến sớm đâu.” Phụng Hạc nói, bà lại nhìn lên ánh trăng bạc. “Hoàng Đế sẽ tới Định Phủ trong ngày mai. Những kẻ đi theo nó rất mạnh, và đứa con gái của Trương thị còn đáng gờm hơn ta tưởng. Nó đi quá nhanh so với một kẻ không được ban ơn rồi.”

 

“Hoàng Đế sẽ đến Định Phủ trước, và Đại Ngự thị của chúng ta sẽ còn đến sau Ngài ít nhất ba ngày.” Lý Tình tự mình tóm gọn lại ý chính, bật cười nói. “Thật là coi trọng nhau làm sao.”

 

“Ta nên vui vì nỗi sợ hãi của chúng mới phải chứ.” Phụng Hạc lại nói, đầy tự hào, lần đầu tiên, Lý Tình thấy một cảm xúc nào rõ đến mức nàng ngửi thấy nó nồng đậm tỏa ra từ Phụng Hạc. “Chúng đã săn đuổi chúng ta, reo rắc nỗi sợ lên chúng ta hàng trăm năm qua. Giờ đây, chúng cũng cảm nhận được cảm giác bị săn đuổi rồi.”

 

“Vậy thì tức là giờ con phải làm gì đây?” Lý Tình dập tắt sự hưng phấn bà đang cố truyền đi, nhàn nhạt hỏi. “Con không cần biết thầy sắp xếp những người bên ngoài làm những gì, con chỉ cần biết con phải làm gì thôi?”

 

Có vẻ nàng đã thành công rồi. Phụng Hạc chững lại, và cảm xúc tự hào sục sôi của bà chìm nghỉm.

 

“Con không có chút cảm xúc nào khác ngoài sự chán nản à?” Bà hỏi. Ắt phải là lần hiếm hoi bà bày tỏ sự thất vọng của mình.

 

Đêm nay Sói đang ở rất gần trong giấc mộng lớn của Phụng Hạc. Bà ta đã dành cả quãng thời gian dài để kể về lời “tiên tri” ấy, về “hồng thủy”, “trừng phạt” và “về nhà”. Rất dài, có lẽ là hơn một thế kỷ. Hẳn rằng chính vì thế mà tối nay bà ta thành thật hơn.

 

“Có lẽ là vậy đấy.” Lý Tình đáp. Nàng vẫn luôn thành thật về Sói, nhưng Phụng Hạc lại cứ cố chọn nghĩ khác đi. “Con mệt rồi. Con không muốn biết trên bữa yến tiệc thầy bày ra sẽ có đầu của những ai đâu. Miễn là đừng có cái đầu nào khiến con muốn giết thầy, thì là quá đủ rồi.”

 

Phụng Hạc nhìn nàng, lần đầu tiên, nàng thấy sự chán ghét hiện ra trên mặt bà.

 

Thật bất ngờ. Hóa ra nàng còn khiến cả Phụng Hạc thất vọng được.

 

“Con có biết bao nhiêu người đã phải chết để đi tới đây không, Lý Tình?" Bà hỏi, dù không có cảm xúc gì nhiều, nhưng sự bình bình này cũng đã đủ lạ khi so với cách nói bình thường của bà rồi. “Bao nhiêu người anh, người chị, người em, bao nhiêu đứa trẻ đã phải chết dưới tay chúng, con có biết không? Họ cũng là những người bán mạng nhất lúc này đấy. Tại sao cứ đến khi ta đến gần với việc tiêu diệt kẻ thù, con lại cứ tỏ ra chán nản như thế? Con quên rằng ai đã khám bệnh và chữa trị cho con à? Con quên nó đã phải chết ra sao à? Con không quan tâm chút nào à?”

 

“Vậy thầy định làm gì?” Lý Tình lại hỏi ngược lại. “Giết Hoàng Đế và Hoàng hựu ngay tại Định Phủ để đổ tội cho Lưu Thương à? Hay giết Bàng Linh Hà ngay tại Lũy Xương, để Trương Thái úy hỏi tội con và ép Lũy Xương nổi dậy à?”

 

Phụng Hạc dừng lại, bà không trả lời.

 

Lý Tình thì lại cười lên, nàng nói: “Con còn đã nghĩ loại kế hoạch này quá điên khùng, ngay cả với người như thầy đấy. Nhưng xem ra nó cũng có trong suy nghĩ của thầy nhỉ.”

 

“Nếu ta đúng là muốn làm vậy thì sao?” Phụng Hạc bước tới gần Lý Tình mà hỏi, bỏ lại vầng trăng sáng phía sau lưng.

 

“Thì con sẽ tự tay giết thầy.” Lý Tình nói, không do dự, không đùa giỡn. “Dù có phải chết, con nghĩ con cũng kéo được thầy theo đấy.”

 

Phụng Hạc đồng ý. Bà tin Lý Tình kéo được bà theo. Nó không phải đối thủ của bà khi chiến đấu trực diện, thậm chí nó không phải đối thủ của hầu hết Họa Huyết sư khi chiến đấu.

 

Nhưng nếu nó liều chết, thì bà không nghĩ bà sống được.

 

“Tại sao?” Nhưng bà lại hỏi vậy. 

 

“Bởi vì nếu Lũy Xương phải đánh một trận, mẹ ta và anh em ta sẽ chết, và bà sẽ không bao giờ cứu họ.” Lý Tình nói. Thật hiển nhiên, nhưng Phụng Hạc lại vẫn hỏi.

 

“Vậy còn Bàng Dực thì sao?” Phụng Hạc nói. “Đừng nói với ta là con quan tâm đến cái mạng của tên Hoàng Đế vô dụng đó hay mạng của Lưu thị. Mà đằng nào thì Lưu thị cũng không chết được dễ thế đâu.”

 

Lý Tình nhìn bà, cơn giận trong lòng lại càng muốn bùng nổ.

 

Nhưng tại sao? Chính nàng cũng không rõ. Vì Phụng Hạc nói đúng.

 

“Nói đi, Lý Tình.” Phụng Hạc ép đến. “Sao cứ mỗi lần chúng ta tiến gần hơn với chiến thắng, con lại cáu giận thế? Ghét việc sinh ra là Họa Huyết sư đến thế cơ à?”

 

“Ta đã thề rồi.” Lý Tình lại đáp, hoàn toàn là tự nhiên, bật ra từ sâu trong óc nàng. Đến mức ấu trĩ tới độ chính nàng không tưởng tượng nổi. “Ta đã thề, từ khi sinh ra. Lý thị đã thề, từ năm trăm năm trước, rằng họ sẽ phụng sự họ Bàng. Có gì đúng khi ta phản bội lại lời ta đã hứa?”

 

Phụng Hạc có lẽ cũng không tưởng tượng được ra cái cớ này của Lý Tình.

 

Bà hoàn toàn câm lặng.

 

Rồi cuối cùng, có lẽ đến Phụng Hạc cũng không muốn cãi cọ với Lý Tình nữa. 

 

Tâm trí nàng chỉ toàn những suy nghĩ quái gở.

 

“Ta cần con làm như đúng kế hoạch chúng ta đã định.” Bà nói, trước khi bỏ đi. “Đúng như những gì con đã hứa. Không có gì đúng đắn khi phản bội lời hứa, đúng không? Và, ta muốn con để mắt đến Trịnh thị, cả mẹ, cậu và đứa em gái nhỏ của con. Bàng Linh Hà từng mang họ Trương trước khi làm Đại Ngự thị, nếu ta phải nhắc lại cho con biết. Mẹ ả ta chính là người đã ban máu và lưu đày Trịnh thị đến đây, chính là ‘chủ cũ’ của mẹ con đấy. Trăng đã sắp tròn rồi, Lý Tình, con và ta đều đã cố gắng chịu đựng nhau đến tận bây giờ, đừng để tâm sức bao năm đều thành nước đổ lá khoai."

 

Rồi Phụng Hạc cũng biến mất khỏi Tả trạch.

 

Tất cả chìm lại vào yên ắng mà Lý Tình muốn.

 

Nhưng không phải trong đầu nàng.

 

Nàng nghĩ về rất nhiều thứ. Nhưng khi nghĩ đến Bàng Dực, nàng lại thấy đau đầu không thôi.

 

Hoàng Đế vô dụng. Nhưng anh ta có lỗi gì? Khi anh ta ngồi lên ngai báu Xích Thành, anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

 

Anh ta cũng giống như chính Lý Tình, không hề chọn con đường này.

 

Họ không có cơ hội được chọn. Chỉ có một lời thề, được lập ra từ trước cả khi họ có thể nói.

 

---------------------

 

Khi cỗ xe kéo làm bằng Xích Thạch hạ xuống từ trên con đường Xích Thạch được trải trên không một cách nhẹ như lông ngỗng, Lưu Thương đã khoác lên áo bào nhược xích, cùng hai người em trai và các gia quyến khác đã đứng đợi sẵn để đón tiếp Hoàng Đế và Hoàng hựu.

 

Cỗ xe này đã rất lâu đời rồi. Nhưng nó được làm từ Xích Thạch. Vậy nên nó nhẹ và gần như không bị trầy xước gì sau hàng trăm năm. Vẫn sáng bóng, cột được làm từ Xích Thạch đen, mái và bánh xe thì được đúc từ Xích Thạch đỏ. Khi nhìn kỹ, bên trong những lớp đá đỏ, ẩn hiện những đường gân máu đan xen, như thể máu tươi vẫn chảy bên trong chúng qua hàng trăm năm tồn tại.

 

Thú vệ và thị vệ Thệ Huyết hạ xuống từ trên không sau khi đã thu lại toàn bộ đá đỏ lơ lửng.

 

Họ phất cờ lên, màu cờ đỏ máu. Màu cờ của Bàng thị. Chỉ duy nhất một sắc đỏ, không có lấy một dòng chỉ thêu tên, nhưng nói lên quyền uy tuyệt đối của Hoàng tộc.

 

Từ bên trong xe ngựa, một nữ tử trẻ tuổi bước ra. Nàng ta mới mười tám tuổi. Nàng mặc áo gấm đen tuyền, choàng khăn lụa cũng đen như gỗ mun. Nhưng khi bắt được chút ánh bình minh của ngày mới, chúng lại ánh lên những đường chỉ đỏ.

 

Sợi chỉ Xích Thạch. Được chính tay nàng ta tạo ra.

 

“Hoàng hựu đại nhân.” Lưu Thương cúi đầu, cung kính chào nàng.

 

“Lưu Vương miễn lễ, cũng xin Vương thứ tội cho đứa em này.” Nàng đưa tay, đỡ y ngẩng đầu lên, rồi nói. “Biết rằng người mất không thể đợi, vậy mà hạ táng đến nửa con trăng mới kịp chuyến thăm, đúng là không biết phải nhìn mặt nhau thế nào. Chị gái ta vẫn đau đáu mãi, vì trăm công nghìn việc nên không thể đến chia buồn cùng anh, Linh Quân xin thay chị ấy, thắp một nén nhang tiễn đưa anh linh lệnh huynh, tiễn đưa Tiên Vương.”

 

“Lưu Thương xin thay huynh trưởng, cảm tạ tình nghĩa của Thái úy và Hoàng hựu ạ.” Lưu Thương nói, nghiêm nghị, kính cẩn trước người từng coi y là anh trai này.

 

Trương Linh Quân đã là Hoàng hựu của Đại Bàng rồi.

 

“Lưu Vương, chuyến này chúng ta tới đây, còn là để trao cho anh một thứ.” Trương Linh Quân nói, rồi đưa ra một bản chiếu chỉ. “Chị ta thực sự mong, Vương có thể san sẻ gánh nặng xã tắc này.”

 

Lưu Thương ngay lập tức quỳ xuống. Tất cả người của Định Phủ cũng quỳ theo.

 

“Thần, Lưu Trọng Tiêu, xin lĩnh chỉ.” Y nói.

 

Trương Linh Quân lại nói: “Đâu cần câu nệ đến vậy. Chúng ta đều biết vị trí này là của anh và Định Phủ rồi, chiếu chỉ chẳng qua là để chính danh ngôn thuận thôi. Lưu Vương,” nàng đặt chiếu chỉ vào tay Lưu Thương, không cần mở ra mà tùy tiện nói, như chuyện lông gà vỏ tỏi, “từ giờ anh là Thái tử đương triều rồi.”

 

“Thần xin tạ chủ thánh ân.” Lưu Thương cung kính nói, vái quỳ thật sâu, rồi mới cầm chiếu chỉ lên cao quá đầu mà cẩn trọng đứng dậy.

 

Những người phía sau y cũng đứng lên theo.

 

Bấy giờ, hình như Trương Linh Quân mới để ý đến bóng dáng lạ, nàng trực tiếp lướt ngang qua Lưu Thanh và Lưu Lục, tiến đến trước mặt Trịnh Khâm mà hỏi: “Vị này phải chăng là Trịnh tướng quân danh chấn Lũy Xương sao?”

 

Trịnh Khâm cúi đầu thật sâu mà đáp: “Thưa, chính là hạ thần.”

 

“Tướng quân,” Trương Linh Quân lại không câu nệ, nàng ta gọi, rồi đợi Trịnh Khâm biết ý mà ngẩng lên nhìn mình, mới nói, “không phải Lũy Xương đang có đại biến hay sao? Ta nể tình tướng quân có công, chân thành khuyên một câu. Ngài không nên ở đây mới phải chứ.”

 

Trịnh Khâm khẽ nhíu mày, nhìn kỹ khẩu hình Trương Linh Quân, mới nhận ra, nàng ta không hề nói thành tiếng. Đó là tiếng văng vẳng trong đầu ông, chỉ để mình Trịnh Khâm nghe được.

 

Trương thị. 

 

Dòng tộc của Họa Huyết thuật, bề tôi trung thành của Hoàng Đế Đại Bàng.

 

Họ là những Họa Huyết sư rất mạnh, người ta nói rằng mỗi đứa trẻ Trương thị, nếu không sở hữu Họa Huyết thuật sẽ bị giết ngay lập tức từ khi mới sinh. Bất kỳ đứa trẻ nào được xác định là sử dụng được Họa Huyết thuật đều sẽ được đào tạo khắc nghiệt từ khi mới sinh đến hết đời.

 

Họ là ‘chủ cũ’ của Trịnh thị.

 

Trương Linh Quân không đe dọa. Nàng ta đang ban ơn huệ cho ông.

 

Đôi mắt đỏ rực của nàng ta đang nói như vậy.

 

Trịnh Khâm thấy cả người mình như lạnh buốt. Từng khúc xương đang va chạm lục cục, kêu gào trong vô thanh.

 

Dường như ông đang phạm sai lầm.

 

Họa Huyết sư nào đang ở Lũy Xương? 

 

Thú vệ nào đang ở Lũy Xương?

 

Bọn chúng biết những gì?

 

Bọn chúng muốn những gì?

 

Khi ông đang căng thẳng, thì phía xe ngựa, tiếng ui a và lục cục hỗn loạn vang lên.

 

Một thanh niên mười tám tuổi ngã sõng soài trên mặt đất.

 

Hoàng Đế không bước ra khỏi xe kéo.

 

Ngài lăn ra khỏi xe.

 

Trương Linh Quân gần như ngay lập tức thở dài quay sang nhìn Ngài.

 

Thú vệ và thị vệ ngay lập tức tiến lên chắn lại tình trạng xấu hổ của Hoàng Đế rồi đỡ Ngài dậy.

 

Trương Linh Quân nhìn Bàng Dực, nàng ta lạnh lùng ra lệnh: “Phủi sạch bụi cho Bệ hạ đi, rồi đưa Ngài vào trong theo ta. Đừng để Ngài ấy cúng bái người đã khuất với bộ dạng như vậy.”

 

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Lời của tác giả:

 

Chương này có lẽ không cần chú thích, trừ việc confirm rằng tất cả tên của sáu vị đứng đầu sáu gia tộc lớn của Lũy Xương được sử dụng trong lời dẫn chương này đều là tên tự.

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm