Chương 12: Cánh tay đắc lực

Chiều ngày mùng tám, viện binh Lũy Xương cập bến Sùng La. Tình báo từ Lý Tình là chính xác.


Lưu Thanh đã tự mình đến tiếp đón Trịnh Khâm.

Y cũng mừng là Lý Tình đã báo chính xác. Nhờ thế mà y có thể xong việc ngay trong một ngày rồi trở về.

Bến cảng Sùng La là cảng chuyên dùng cho binh vận, nói lớn cũng không lớn nhưng chắc chắn là không nhỏ.

Hôm nay gió lặng, trời âm u.

“Trịnh tướng quân may mắn quá.” Khi vị tướng đứng tuổi xuống khỏi tàu, Lưu Thanh liền bước nhanh tới, cao giọng chào đón. “Đêm nay chắc chắn sẽ có mưa lớn đấy.”

“Công tử.” Trịnh Khâm vẫn như năm trước, khiêm tốn, thận trọng đáp lời. “Sói từ bi phù trợ cho Định Phủ, cho Đại Bàng.”

Lưu Thanh đợi cho đoàn binh viện trợ đã xuống thuyền hết, rồi mới nghiêm trang hành lễ: “Lưu Thanh cảm tạ chư quân đã đưa tay tương trợ.”

Trịnh Khâm liền ngay lập tức hành lễ cung kính hơn: “Công tử quá lời rồi, đây là vinh dự của chúng tôi.”


“Ta sẽ giải quyết vấn đề viện trợ biên giới ngay tại đây chứ?” Lưu Thanh vừa để ý sắc trời, vừa hỏi ông.

“Đương nhiên rồi ạ.” Trịnh Khâm cũng đã quá quen với các làm việc của Lưu Thanh từ khi y còn trấn giữ Ban Dung, cũng đồng ý nhanh chóng. Lưu Thanh luôn bàn giao việc binh ngay trước mặt toàn bộ binh sĩ. “Chúng tôi luôn sẵn sàng di chuyển ngay theo lệnh của Định Phủ.”

“Được.” Lưu Thanh nói, rất lớn giọng. “Bảy huyện đều đang vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Bốn huyện phía đông đều đã ổn định quân ngũ. Khải Dung đang được Lưu Thạch tướng quân tiếp quản, tuyệt đối an toàn. Tuy nhiên, Ban Dung vừa được Lã Khiết tướng quân tiếp quản, vẫn đang trong tình trạng tái định hình. Thiết Dung vẫn chưa có tướng, Lưu Lục tướng quân đang thu xếp, sẽ xuất phát sau khi Bệ Hạ đến nơi. Vương ta đã có lệnh, mong rằng chư quân có thể tiếp viện cho hai huyện này.”

Trịnh Khâm nghe xong, suy nghĩ một lúc, rồi mới đĩnh đạc đáp lời: “Viện binh Lũy Xương gồm một nghìn năm trăm Trịnh gia quân, một nghìn Thủ vệ Cước Sơn, năm trăm Thủ vệ Việt Sơn. Tôi có phó tướng Lương Hiếu, đã từng đánh trận phía nam năm ngoái, có thể chỉ huy một nghìn Trịnh gia quân và một nghìn năm trăm Thủ vệ binh hỗ trợ.”

Lương Hiếu tướng quân nghe lệnh, ngay lập tức tiến lên, khảng khái nói: “Lương Hiếu xin nhận trọng trách.”

Lưu Thanh nhìn anh từ trên xuống. Lương Hiếu vẫn như năm ngoái, thậm chí đã thêm nhiều phần sương gió già dặn.

Y không thể yên tâm hơn.

“Tốt. Ta thay Vương ta cảm tạ tướng quân cùng chư quân.”

Lương Hiếu dạ rất lớn, rất chắc, rồi ngay lập tức quay sang nhận chỉ thị của Trịnh Khâm.

“Theo như trước đấy đã phân công, dẫn các anh em đi ngay.” Ông đưa lệnh bài điều động của mình cho Lương Hiếu, anh liền nhận lấy, rồi nhanh chóng làm nhiệm vụ.

Việc binh tạm thời đã xong.

“Lầu chỉ huy hẳn đã pha trà xong rồi.” Bấy giờ Lưu Thanh mới nói, giọng lại nhỏ lại như nói bình thường. “Tướng quân đi cùng Thanh cho kịp trà nóng chứ? Cũng để anh em phía dưới nghỉ ngơi thôi.”

Trịnh Khâm liền hành lễ: “Khâm thay mặt anh em, tạ ơn Công tử đã quan tâm.”


Lầu chỉ huy đóng kín cửa sổ gỗ dán giấy dầu, ở bên trong không lọt được gió thổi.

Khi trà nóng đã được bưng lên, tất cả người hầu, lính gác đều lui ra, chỉ để Lưu Thanh cùng Trịnh Khâm ở lại trong phòng.

“Anh Thương đã ủy thác cho tôi tiếp đón ngài.” Lưu Thanh là người chủ động rót trà, mời Trịnh Khâm. “Nhờ thế mà cuối cùng cũng được hưởng chút khí trời thực thụ.”

Trịnh Khâm ngay lập tức cung kính nhận lấy, rồi cũng nâng ấm, rót trà cho Lưu Thanh. “Vương gia là người anh tốt. Khâm mà cũng được công tử đích thân tiếp đón như thế này, quả là mèo mù ngáp mỡ ngon.”

“Đâu thể nói thế.” Lưu Thanh nhận, rồi cũng không vòng vo mà uống ngay. “Tướng quân là trưởng bối được Lý Vương gia ủy thác kia mà. Thanh mới là người được coi trọng đấy chứ.”

Trịnh Khâm khẽ cười, do dự rồi cũng hớp một ngụm trà nóng rồi nói: “Công tử đặt Khâm lên cao quá rồi.”

Lưu Thanh bắt lấy toàn bộ cử chỉ của Trịnh Khâm vào tầm mắt, rồi nói: “Lý Vương gia đã báo cho tôi việc ở An Dung rồi. Bên tướng quân không gặp trắc trở gì chứ?”

“Thưa không ạ.” Trịnh Khâm đáp, rồi đưa ra tờ giấy gấp nhỏ được nhét trong vạt áo ra. Là mật thư được gửi bằng bồ câu. “Nhờ Vương gia và công tử dốc sức tương trợ, chúng tôi đã có được vài cái tên rồi.”

Lưu Thanh nhận lấy tờ mật thư, cẩn thận mở ra đọc.

Là một dãy hình vẽ. Nhìn qua dường như vô nghĩa.

Nhưng Lưu Thanh đọc được.

Là mười một cái tên.

Mười hai tai mắt của Thú vệ.

“Người của tôi đã phải thủ tiêu trước một kẻ, chỉ là một tên người thường mà thôi, làm nghề mò cua bắt ốc nên cũng không có gì nguy hiểm.” Trịnh Khâm nói. “Công tử có thấy cái tên nào quen không ạ?”

Lưu Thanh uống một ngụm trà, đọc lại vài ba lần, lục tìm trí nhớ. Chỉ khi chắc chắn, y mới đáp: “Bách hộ Phan Chiêu Hòa, con hát lầu Chước Nguyệt Lý Châu, chủ trà quán Vương Hạnh Đào, đều là người không nhỏ chút nào. Nếu họ đều là ‘con rơi’, vậy thì khó rồi đấy.”

“Người của tôi sẽ cố xác minh năng lực của họ, nhưng cũng không thể chắc chắn được.”

“Đương nhiên là như vậy.” Y nói. “Tướng quân nói vừa có người bị giết kia mà. Nếu người của Thú vệ mà không có nổi năng lực tự giấu mình, thì Đại Bàng đã sụp từ lâu rồi.”

Trịnh Khâm không đáp nhanh nhẹn như trước.

Ông là người biết ý, nhưng ngay cả vậy, ông cũng không rõ Lưu Thanh có thực sự đang trách cứ hay không.

Lưu Thanh cũng không để ông phải suy nghĩ lâu: “Ngay cả có đều là người thường, nếu thực sự muốn trừ khử những kẻ này, vậy bây giờ cũng không có mấy ai dám làm. Thú vệ đã ở khắp mọi nơi rồi. Tôi nói thật lòng với ngài, bây giờ chúng ta có bị nghe trộm hay không, tôi cũng không dám chắc.”


Trịnh Khâm ngay lập tức giật mình ngẩng đầu nhìn quanh.

Không có ai cả.

Không có đến một cái bóng. Tất cả người hầu đều nghe lệnh, không ai tiến lại gần căn phòng này.

Đây là biên thùy Định Phủ, là đất của Lưu gia.

Trịnh Khâm gần như biết chắc Thú vệ sẽ không dám lộng hành ở đây, nhưng lời Lưu Thanh vẫn lạnh gáy như thường.

Lưu Thanh quan sát phản ứng của ông. Y không chỉ dọa nạt.

Trịnh Khâm không có thiên phú như chị ông, Vương phi Trịnh Liên, nên đương nhiên ông không có cách nào để phát hiện ra liệu có Họa Huyết sư nào đang giả trang hay biến hóa để nghe lén hay không.

Lưu Thanh thì khác. Y là một Họa sư có tài, ngay cả trong chính gia đình mình, y cũng là người có năng lực không tệ. Thậm chí y chỉ thực sự xếp dưới anh hai và cô mình. Y không thua anh cả.

Nhưng Lưu Lam đã chết vì một Họa sư nào đó đã có thể lẻn vào và giết chết anh.

Ngay khi cả anh hai Lưu Thương và chính y đang ở Vương phủ. Ở rất gần anh.

Sự thật ấy đâm vào óc y.

Khiến y trông cỏ cây mà thấy giáo mác. Nghe gió mà thấy tên bay.

Họa Huyết thuật rất kỳ diệu.

Nó là biển cả của những thứ chỉ có trong tưởng tượng và cả những điều không tưởng.

Chính nhờ thế mà Đại Bàng mới vững mạnh hơn năm trăm năm.


Nhờ thế mà họ Bàng mới trị vì trên đỉnh cao quyền lực.

Nhờ thế mà Trương thị không bao giờ bị đẩy khỏi vũ đài.

Nhờ thế mà Lưu thị quật khởi.

Y biết rất rõ quyền năng ấy.

Đây là biên thùy Định Phủ, là đất của Lưu gia. Nhưng không gì là không thể.

“Chúng tôi sẽ tìm cách theo dõi và kiềm chế bọn chúng.” Cuối cùng, khi không khí trong phòng đã đặc quánh, y mới giải tỏa nỗi lo cho Trịnh Khâm. “Trịnh tướng quân không cần phải lo. Chừng nào chúng tôi còn sống, chừng ấy hôn ước giữa Lưu gia chúng tôi và Lý Vương gia sẽ không bị phá vỡ. Chừng ấy, ngài vẫn là người nhà của chúng tôi. Định Phủ sẽ đứng về phía Lũy Xương đến cùng. Đây, là lời Lưu Thanh tôi đảm bảo cho ngài.”

Trịnh Khâm cuối cùng mới dám thở phào. Ông thận trọng dò xét Lưu Thanh, rồi cúi đầu: “Cả nhà tôi đều đứng trên lưỡi dao này. Công tử, Trịnh Khâm vì Lũy Xương mà sẵn sàng bán mạng, chỉ cần Định Phủ bảo đảm cho Lũy Xương, vậy Lưu Vương gia và công tử cũng như cha mẹ tôi.”

“Đây là lẽ dĩ nhiên rồi ạ.” Lưu Thanh đáp, rồi đứng dậy, đưa tờ mật thư lên ngọn lửa đèn. Giấy bắt lửa cháy rụi rất nhanh.

Mười một cái tên này đã nằm trong đầu y rồi.

Vậy là vừa đủ.

Trịnh Khâm nhìn thấy y làm vậy, cũng đã hiểu Lưu Thanh đã hứa rồi.

Y là người không biết nuốt lời.

“Nhân tiện, Trịnh tướng quân cần bao nhiêu phòng?” Y đốt xong thư, quay lại bàn, cúi xuống cầm tách trà lên uống cạn rồi hỏi.

“Khâm, con gái cùng hai vị phó tướng ạ.” Trịnh Khâm cũng uống cạn tách trà của mình, rồi đứng lên nói.

“Hai?” Lưu Thanh lại hơi bất ngờ. “Lương tướng quân đi rồi mà nhỉ?”

“Hai. Phó tướng Nguyễn Đức Dục cùng con gái tôi Trịnh Khuê, sẽ từ An Dung tới.” Ông đáp, giải thích ngắn gọn.

“À.” Lưu Thanh đáp. “Vậy để tôi về báo cho anh Thương bây giờ. Tướng quân cùng mọi người cứ nghỉ ngơi ở đây một hôm, mai lên đường hai ngày sau là đến nơi vừa kịp lúc, thắp nén nhang cho anh Lam rồi vào ở là vừa. Bệ Hạ không bay được, phải bốn năm ngày sau mới tới cơ.”

“Vâng.” Trịnh Khâm đáp, rồi chợt nhận ra, ngẩng lên hỏi: “Công tử bay về ạ?”

“Vâng.” Lưu Thanh thì thản nhiên đáp. Y không muốn mất thời gian phi ngựa. Y cũng không quen.

Họa Huyết thuật rất kỳ diệu kia mà.



---------------------

                                                                                                                                     Dương Mục đã rất già rồi.

Sáu mươi tuổi.

Ông cùng Lý Huy từng thề với nhau sẽ đồng sinh cộng tử, sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, là anh em kết nghĩa thân như ruột thịt.

Nhưng Lý Huy đã mất được mười bảy năm rồi, vậy mà ông vẫn còn ở đây. Còn ở đây, thề trung thành với một người nhà họ Lý mới.

“Anh Mục.” Dương Thiện đang cưỡi ngựa đi bên cạnh buồng xe của ông, bà gọi.

“Sao thế?” Ông bị kéo ra khỏi suy nghĩ và sự mệt mỏi, đáp lại.

“Hỏi xem anh còn tỉnh không thôi.” Bà đáp.

Ông liền phất mành tre lên, cho người em họ bên ngoài thấy ông vẫn còn tỉnh táo lắm.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, chiếu rọi một lão tướng râu tóc bạc trắng, nhưng được buộc rất gọn gàng.

Ông vẫn khỏe như người bốn, năm mươi. Thậm chí trông còn khỏe hơn chính Dương Thiện trẻ hơn ông tám tuổi. Nếu không phải ông đang giả ốm, thì đã đang cưỡi ngựa phăng phăng rồi.

Dương Mục không sinh ra với tước vị Thanh Sơn hầu.

Tước Thanh Sơn hầu của Lũy Xương vì ông mà có.

“Em đánh giá hơi thấp lão già gân này đấy.” Ông cười với Dương Thiện, nói.

Dương Thiện cũng cười đáp: “Thế thì tốt. Còn ba ngày nữa là về tới Phương Tiên rồi. Đừng có gục giữa đường đấy.”

“Nhà em mang theo đến ba thanh niên trẻ khỏe mà còn sợ không vác được lão già này à?”

“Làm ơn đi.” Bà quay đầu nhìn, bà có bốn người con, hai trai, hai gái, có ba người đã trên mười bảy tuổi, đều khỏe mạnh rắn rỏi, đúng với kỳ vọng của Dương thị: người nhà binh. Nhưng lại đang chí chóe cãi nhau trên lưng ngựa. “Chúng nó chỉ to thôi, không được tích sự gì đâu. Văn Quyết không đi theo thì anh cứ xác định là không nhờ vả được đứa nào.”

Dương Mục cười cười nhìn xuống bốn người cháu họ, rồi buông tay hạ mành.

Ông chỉ có một người con trai, ông cưới vợ muộn, nàng lại mất sớm, ông không cưới thêm ai nữa. Văn Quyết cao, nhưng không vạm vỡ khỏe khoắn như ba đứa cháu lớn kia của ông, hay chính ông, nó giống mẹ hơn.

Hôm rồi ông đã gặp Phạm Minh Quang, lại càng cảm khái sao thanh niên bây giờ lớn quá.

Trong trí nhớ của ông, lần cuối Minh Quang và Văn Quyết gặp nhau trước mặt ông, hai đứa trẻ ba ba bốn tuổi chơi với nhau, vóc dáng giống nhau như hai giọt nước. Văn Quyết còn cao hơn Minh Quang chút, dù ít hơn một tuổi. Ấy thế mà giờ gặp lại, cậu thanh niên kia đã hơn con trai ông cả nửa cái đầu, vai rộng hơn cả tấc.

Thời gian đã trôi nhanh quá rồi.

Phạm Minh Quang đã cao hơn cả ông.

Không chỉ thế, cậu còn đến để kêu gọi ông về với Điểu thần, dù chỉ trong tưởng tượng, dù không dám nói thẳng ra.

Điểu thần ngự bên cạnh chủ nhân của Lũy Xương, ngụ bên người nhà họ Lý.

Lại một đứa con Lý thị nữa lên ngôi rồi.

Dù ngai vàng chỉ còn trong ký ức.

Không thể không nói, Dương Mục đã quá lâu không để ý chính trường rồi. Ông không biết Lũy Xương vương mới này trông ra sao, là người thế nào nữa.

Vốn dĩ ông đã muốn để Văn Quyết đi.

Nhưng Văn Quyết không đi được.

Còn Minh Quang thì đến gọi ông tới.

Gọi ông tới gặp đứa con Trịnh Liên nuôi dưỡng, yêu thương như con ruột.

Con gái của Lý Hiển.

Con gái của người em trai Lý Huy đã hết mực yêu thương và tin tưởng.

Con gái của người đã giết Lý Huy.


Ông vẫn bị kẹt ở ngày Phạm Minh Quang đến. Của câu hỏi nó đã hỏi ông.

Khi ấy, cậu thanh niên trẻ trung, khỏe khoắn bước vào phòng khách của ông, trong mắt cậu chứa ngọn lửa mà ông từng mang.

Ngọn lửa ông có khi vì Lý Huy mà tung hoành ngang dọc. Khi ông dùng một bầu nhiệt huyết mà có thể sánh ngang với Bàng Hạ, dùng thân thế Lũy Xương mà khuấy động Xích Thành.

Ngọn lửa không biết sợ, chỉ dựa lưng vào một điều duy nhất trên đời.

Ông đã không nhịn được mà phải nói: “Con đúng là con trai Phạm Ngọc Trác rồi.”

“Bác quá khen rồi ạ.” Cậu cười nói với ông, trông cậu sương gió, thấm đẫm bụi đất và nắng mưa của ngày đường rong ruổi lưng ngựa. Nhưng nụ cười cậu vẫn sáng như chính ngọn lửa cậu mang. Cậu nhanh nhẹn cởi áo tơi, ngồi xuống rót trà cho ông. “Mẹ và cha con gửi lời hỏi thăm bác ạ. Nhưng mà mẹ cũng bảo trước với con chắc bác còn khỏe hơn bà ấy rồi. Quả là không sai chút nào.”

“Ngọc Trác tinh mắt nhạy tai mà.” Ông cũng tươi cười ngồi xuống nhận trà. “Phạm đại đương gia, vẫn đáng gờm như ngày nào.”

“Bác.” Phạm Minh Quang ôm tách trà nóng gọn trong lòng bàn tay, cậu điềm đạm, nhưng rất nghiêm túc. “Mẹ con đã hứa sẽ đến rồi.”

“...Đương nhiên là thế mà.” Dương Mục khẽ thở dài, cười nói. “Ngọc Trác có một nửa dòng máu Lý thị, dù có mang họ gì, nó vẫn luôn nhớ trong lòng nó là người của họ Lý.”

“Nhưng bà ấy cũng như bác mà.” Cậu lại nói. “Nếu như bà ấy không trung thành với bác Huy, con đã không ở đây như thế này. Nhưng bà ấy vẫn quyết tâm đến.”

“...” Dương Mục do dự, rồi ông trầm giọng nói. “Minh Quang, mỗi người có một cách đối diện khác nhau mà. Ta không phải mẹ con.”

“Nhưng có đáng không ạ?” Phạm Minh Quang không bỏ cuộc. Dương Mục hiểu, ngọn lửa ấy đã bén lên rồi thì không có gì cản nổi nó.

Có người cần Phạm Minh Quang, nên cậu sẽ dốc hết lòng, dùng mọi thứ cậu có vì người ấy, sẵn sàng làm một cánh tay, một phần máu thịt liền kề của người ấy.

Dương Mục hiểu rất rõ. Vì ông cũng từng cảm thấy vậy.

“Ta già rồi, Minh Quang ạ.” Ông đáp. “Ta đã cho Lý thị tuổi trẻ, giờ là con trai của ta. Đáng hay không, khó mà tính ra lắm. Giờ ta chỉ muốn an hưởng tuổi già thôi.”

“...”

Phạm Minh Quang chững lại, cậu không biết trả lời ra sao.

Đương nhiên cậu không biết. Cậu mới chỉ hai mươi tuổi, cậu chưa mất cả tuổi trẻ để phụng sự ai, cũng chưa từng có con để biết cảm giác cho đi nó sẽ như thế nào.

Trước mặt cậu không phải một người chán nản bốc đồng.

Dương Mục là người đã vì Lý thị mà tung hoành ngang dọc.

Khi cậu còn chưa sinh ra, ông đã đứng ở Ngoại Đình cùng nghị sự với Tiên Đế không Ngài còn là Hoàng tử. Cùng ruổi ngựa múa thương trên sa trường cùng Phục Quang công chúa khi bà còn là Hoàng nữ.

Trên người ông có sẹo.

Những vết sẹo cậu chưa bao giờ mang.

Dương Mục đứng dậy, ông đã mở miệng, câu nói “con quay về đi” gần như đã phát ra.

Nhưng Phạm Minh Quang uống trọn tách trà trong chớp mắt, rồi chém đinh chặt sắt nói: “Lũy Xương đã đi được rất xa rồi.”

Dương Mục khựng lại.

Ngọn lửa của ông đã sắp tàn, chỉ còn là đốm sáng lay lắt giữa tàn tro.

Nhưng ngọn lửa của Phạm Minh Quang đang bùng cháy.

“Năm trong số sáu đại gia tộc đều đã đồng tâm hiệp chí đáp lời hiệu triệu. Họ đều tin rằng tất cả người con của Lũy Xương đều phải đứng cùng nhau khi Bàng thị đến gõ cửa, áp đặt lên ta bằng phiếu lệnh của họ, bằng ‘Thánh chỉ’ của họ, bắt chúng ta ca mừng theo năng vuốt của họ mà từ bỏ điệu hát của ta, ngọn lửa của ta. Chúng ta phải cùng đối mặt, cho họ thấy, ta đã đứng cạnh nhau năm trăm năm, và ta vẫn đang đứng cạnh nhau. Không hề lay chuyển.”

Cậu đứng dậy, cậu cao hơn ông. Mắt cậu nhìn thẳng vào ông, như muốn truyền ngọn lửa đang cháy của mình cho ông.

“Tôi không ở đây để kêu gọi Dương hầu phải đến vì con gái Lý Duật Hoàng. Nếu Ngài nghĩ ông ấy mang tội, nếu Ngài nghĩ ông ấy không xứng đáng, thậm chí, nếu Ngài nghĩ Lý thị không còn xứng đáng để Ngài dốc lòng, tôi tôn trọng mọi điều con tim Ngài mách bảo. Nhưng tôi đang đứng trên cương vị một người con của Lũy Xương, thay một người con Lũy Xương, kêu gọi một người con Lũy Xương khác. Mảnh đất này vẫn đang kêu gọi tôi, tôi nghe thấy tiếng gọi ấy hàng đêm, và tôi tin rằng Ngài cũng nghe thấy điều tương tự. Ở Phương Tiên, Lý Tình cần Ngài, tất cả sáu đại gia tộc cần Ngài, chúng ta cần lẫn nhau, tất cả chúng ta, để đối mặt với kẻ xâm lược đã tước đi quyền được tự quyết của chúng ta, của mảnh đất này. Hãy đi vì Lũy Xương.”

“...”

Dương Mục im lặng. Nhưng ông thấy từ “Lũy Xương” thiêng liêng lặp đi lặp lại trong tim, như tiếng trống trận.

Lửa đã bén mất rồi.

“Dương hầu.” Phạm Minh Quang vẫn nói. “Lý Tình mới có mười hai tuổi. Đại Ngự thị được chọn là Bàng Linh Hà, Ngài hiểu bà ta hơn cả tôi. Con bé không thể đối đầu bà ta, đối đầu Bàng thị, mà thiếu đi Dương gia được. Nếu như đến vì Lũy Xương Ngài cũng đã không còn đủ sức, vậy Ngài có thể làm điều này, vì lòng tốt trong tim Ngài không? Một lần cuối cùng cũng được.”


“Anh Mục.” Dương Thiện lại gọi. “Còn thức không đấy?”

Dương Mục bị kéo ra khỏi hồi ức.

Tiếng trống trận vẫn dồn bên tai, trong khoảnh khắc, ông thấy tim mình nóng lên hẳn.

“Vẫn thức.” Ông đáp lại Dương Thiện.

Phạm Minh Quang không dùng đủ ngón bài.

Nếu Dương Mục tự thuyết phục chính mình, ông sẽ còn nói rằng, ông nên đi vì Lý Tình là một đứa con họ Lý, là con gái Lý Hiển.

Là con gái của người em trai Lý Huy yêu quý nhất.

Là con gái của người em trai ông yêu quý nhất.

Dương Mục đã để Lý Hiển đối mặt với Bàng thị một mình.

Cho đến giờ, ông vẫn không tha thứ cho Lý Hiển.

Nhưng ông cũng sẽ không tha thứ cho chính mình nếu nhìn thấy Lý Tình bị chôn vùi trong đó một lần nữa.

Con bé chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi mà thôi.

Ngọn lửa đã cháy lên rồi.

Cánh tay như ông, vẫn còn dùng được.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Lời tác giả:


Lý Huy từng cameo ở chương 5, qua lời Trịnh Liên, nếu bạn không nhớ. Huy “暉” trong “xuân huy”, tức ánh sáng mặt trời, phân biệt với huy “輝” trong “huy hoàng” hay huy “揮” trong “chỉ huy”.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi Vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 4: Hoán diện