Chương 19: Lời hứa của chúng ta
Bốn mươi hai năm trước, Trịnh thị từng là Lôi Trạch hầu của Ban Châu.
Bốn mươi hai năm trước, Trịnh Dư Tỳ mắc sai lầm khi làm ở Họa ban, khiến chính ông bị biếm chức, còn gia tộc ông thì bị truất bỏ tước vị, thậm chí, chính Trịnh Dư Tỳ còn phải vào ngục đợi chém.
Tây Bình vương Trương Dạ Tiên đã đứng ra bảo lãnh cho cái đầu của ông, của đứa con duy nhất của Trịnh hầu, can gián lên Vĩnh Tông, để họ Trịnh chịu lưu đày đến Lũy Xương.
Cho Trịnh thị một cơ hội lập công chuộc tội.
Lũy Xương khi ấy đã có mối quan hệ rất tốt với Định Phủ, con trai thứ tám tuổi Lý Hiển đã được kết nghĩa với đứa con gái có khả năng dùng thuật Họa Huyết của Lưu gia là Lưu Thạch. Nếu Lưu Thạch sau này trở thành một Họa sư giỏi, còn có thể được đổi về họ Bàng, lập làm hoàng tự.
Vĩnh Tông đã quá già rồi, vốn đã lo sợ từ lâu sự trỗi dậy của Lưu gia. Vốn dĩ người dì mà mẹ ngài gả cho Lưu thị là một người không có Họa thuật, chính con trai duy nhất của bà cũng không phải Họa sư, ấy vậy mà cả hai đứa cháu của bà thì lại đều mang ân huệ của Sói.
Lưu gia đã quật khởi thật rồi. Họ chắc chắn sẽ có một người kế vị là Họa Huyết sư.
Lý gia cũng đã lập thêm một đại công trên biển lớn, giúp Vĩnh Tông diệt được lũ cướp biển đã tung hoành hơn ba mươi năm.
Tuy Thái tử bây giờ đã có hai đứa con được Sói chọn, nhưng chính Thái tử thì lại không đủ.
Vậy nên, Trịnh thị được trao cho một cơ hội. Con trưởng của Trịnh Dư Tỳ được giám định là một Thệ sư, được chính tay Trương Dạ Tiên nuôi nấy dạy dỗ từ lúc mới sinh, đã được bảy năm rồi. Nếu đứa trẻ trung thành với thầy nó, vậy Trương Dạ Tiên sẽ có thể giúp Bàng thị cắt đứt liên minh này.
Trịnh Dư Tỳ được thả. Cả đời ông đã mong được làm cho gia tộc vinh hiển, nhưng giờ, chính tay ông lại phải đưa gia tộc rời xứ ra đi. Ra đi như một tội đồ.
Đường xá xa xôi, chính tay ông còn phải chôn cất bố mẹ già ở nơi đất khách. Thậm chí hai cụ còn không tới được Lũy Xương.
Bố ông đã đặt cho ông cái tự Dư Tỳ, vừa vì sự thất vọng cho đứa con thần đồng càng ngày càng kém cỏi, vừa vì sự mong chờ cụ vẫn còn đặt lên ông, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một lời nguyền.
Trịnh Dư Tỳ, là một vết nhơ của gia tộc.
Bên nấm mồ đắp vội của bố mẹ, ông chỉ còn biết hứa. Hứa rằng ông sẽ sửa sai. Hứa rằng một ngày, ông sẽ đem vinh quang về cho gia tộc, khi Trịnh thị vinh quy bái tổ, ông sẽ đưa hai cụ về nhà.
Từ ngày hôm đó, Trịnh Khâm không còn thấy bố mình giống như trước kia nữa.
Trước đây, ông là một người không hay cười, nhưng cũng rất thoải mái và dịu dàng. Ông mặc cảm, nhưng không hẹp hòi. Ông kỳ vọng, nhưng không áp đặt.
Nhưng bây giờ, ông không dịu dàng nữa mà khắc nghiệt. Ông bắt đầu hẹp hòi dần, ông trở nên đa nghi và khó chịu. Ông bắt đầu đòi hỏi mọi thứ phải thật hoàn mỹ, ông luôn cho rằng tất cả đều không đủ khéo léo, không đủ khôn ngoan, ông chê người mua cái này đắt, ông chê người nói cái này sai.
Ông không còn biết thế nào là hài lòng nữa.
Chưa đến được Lũy Xương, nhưng ông đã thấy đâu đâu cũng là người muốn dìm ông xuống. Đâu đâu cũng là kẻ địch.
Mẹ cũng không thể chịu nổi ông. Mẹ chỉ nói rằng bố không còn tương lai nữa, ông đã đánh mất mọi thứ làm ông xứng đáng để bà trông chờ, rồi bỏ đi. Cả người của nhà bà cũng bỏ đi theo.
Chỉ còn lơ thơ vào người hầu trung thành với Trịnh thị, cùng ba bố con ở lại cùng nhau.
Chưa đến Lũy Xương, nhưng họ đã đơn độc rồi.
Bố bắt đầu dạy họ. Khi không còn mẹ, đến cả Trịnh Liên và Trịnh Khâm cũng thấy đâu đâu cũng là kẻ thù.
Khi đến được Lũy Xương, nhà Nguyễn Thường đã chào đón và cho họ ở nhờ. Đây, là sự hiếu khách của Lý thị, gia chủ nhà Nguyễn Thường khi ấy, Nguyễn Thường Biện, đã nói vậy khi đưa họ vào nhà.
Đêm đầu tiên, và cả tháng đầu tiên ở tư gia của Nguyễn Thường Biện, bố đều không thể ngủ, và ông cũng không để hai chị em ngủ theo. Ông bắt hai đứa con phải thức, nghe ngóng, xem xét, dò tìm, mọi lời nói, mọi cử chỉ, mọi bước chân, mọi cái bóng, mọi ngọn đèn.
Đâu đâu cũng là kẻ thù. Ông nói vậy.
Cho đến khi Trịnh thị về được Ban Châu, chỉ có ba bố con là đồng minh, còn lại, không ai là bạn, chỉ có thù. Ông nói vậy.
Trịnh Liên không nói gì trước mặt bố, nhưng mỗi khi ông nói vậy trước khi hai chị em đi ngủ, chị luôn bịt tai Trịnh Khâm lại.
Khâm luôn biết, chị cũng giống mẹ, thấy bố không còn tương lai nữa rồi.
Từ ấy, Trịnh Liên và Trịnh Khâm không còn căn phòng riêng rộng lớn trong căn ba gian lớn chỉ có ba mẹ con nữa.
Họ phải ngủ cùng nhau, và sinh hoạt, ăn uống cùng bố.
Sau một tháng đầu tiên, cuối cùng, bố cũng bắt đầu cười lại. Cười nhiều hơn cả xưa.
Nhưng ông lại chỉ cười với người ngoài. Một nụ cười được nặn ra. Một nụ cười nịnh bợ đầy khúm núm.
Khi ấy, Trịnh Khâm, dù còn rất bé, cũng đã thi thoảng cảm thấy được sự chán nản của mẹ và chị. Hình như, Khâm cũng dần hiểu thế nào là không còn tương lai.
Bố mà Trịnh Khâm từng biết, viên duyệt thư Họa ban đáng mến đã chết theo ông bà nội rồi.
Họ cứ lớn lên như vậy, ở Lũy Xương, ở Việt Sơn của Nguyễn Thường thị.
Dần dần, Trịnh Liên và Trịnh Khâm đều dần quên đi quang cảnh của Ban Châu.
Bố cũng không kể cho họ điều gì nữa. Những năm đầu, ông còn thủ thỉ với họ khi vào giấc, khi sáng dậy, về bầu trời của Ban Châu, về đồng cỏ ở Ban Châu, về dòng sông, đàn bò, đàn lợn ở Ban Châu, về hạt gạo và mái nhà ở Ban Châu, về cánh cò ở Ban Châu. Nhưng dần dần, tất cả trời, đất, núi, sông, vật, người, gạo, cò, đều biến mất. Chỉ còn một từ Ban Châu trơ trọi. Khô khốc.
Trở về Ban Châu.
Nhưng họ còn không nhớ nổi gì ngoài cái tên Ban Châu nữa.
Lần đầu tiên, khi Trịnh Khâm nhỡ nói chuyện bằng giọng Lũy Xương mà bố nghe được, ông đã kéo Khâm về phòng, đóng cửa lại, và đánh thật mạnh, thật nhiều.
Vừa đánh vào lưng Trịnh Khâm, ông vừa gằn giọng quát, hỏi Khâm còn là người Ban Châu nữa không.
Trịnh Khâm không biết. Khâm chỉ gào khóc đáp lại theo từng cú quật roi của bố, rằng Khâm luôn là người Ban Châu.
Nhưng từ khi ấy, người Ban Châu đối với Trịnh Khâm chẳng còn là một danh xưng đáng tự hào nữa, mà chỉ đau như roi mây của bố mà thôi.
Trịnh Khâm bắt đầu được ra ngoài và rời khỏi bố khi Trịnh Liên bắt đầu quen được với những công tử của vương phủ Lũy Xương. Bố luôn tự hào khi kể về việc ấy. Ông nói rằng ông đã nỗ lực hết sức, và chị đã không làm ông thất vọng. Và Trịnh Khâm, cũng không bao giờ được phép làm ông thất vọng, Trịnh Khâm nên nhìn vào Trịnh Liên mà học tập.
Nhưng Trịnh Khâm sẽ không bao giờ làm ông tự hào được.
Trịnh Dư Tỳ và Trịnh Liên đã bằng một cách nào đó, tìm được một Họa sư ở Lũy Xương. Bà ta đã đến Việt Sơn để thăm Nguyễn Thường Biện cùng với các công tử của vương phủ.
Bố đã ngay lập tức kéo Trịnh Khâm đến trước mặt bà ta. Người phụ nữ ấy thật trẻ, trông như chỉ mới mười tám, hai mươi, không giống như những Họa sư Trịnh Khâm từng thấy ở Họa ban. Bà ta tự xưng mình là Phụng Hạc, là một Họa sư từng làm ở Họa ban trước khi bố được bổ nhiệm. Nghe chẳng giống chút nào, dù bố cũng mới chỉ làm được bốn năm, nhưng Phụng Hạc trông trẻ quá. Nhưng bố có vẻ không quan tâm đến sự kỳ lạ, ông chỉ hỏi bà ta liệu Trịnh Khâm có tương lai hay không.
Phụng Hạc cắt lòng bàn tay mình và lòng bàn tay Trịnh Khâm, rồi nắm tay Khâm lại, để cho hai vết thương áp vào nhau, để máu hòa vào nhau. Bà ta vừa nắm tay thật chặt, vừa giảng giải cho Trịnh Khâm cách để tập trung và cảm nhận dòng máu, và sự chuyển động của nó. Nhưng Trịnh Khâm không làm được. Mọi thứ Khâm cảm thấy khi tập trung vào vết thương trên lòng bàn tay, là đau.
Bố đã thất vọng.
Trịnh Khâm là đứa trẻ không có tương lai. Ông nói vậy rồi bỏ đi.
Nhưng chị không từ bỏ Trịnh Khâm, không như mẹ đã từ bỏ bố.
Trịnh Liên đã dắt Trịnh Khâm theo, đưa Trịnh Khâm đến gặp bạn của chị.
Trên con đê dài và tiếng sáo diều hun hút trong gió biển của Việt Sơn.
Dương Mục và Lý Huy đã nhìn Trịnh Khâm rồi cười phá lên rằng cậu bé này nhỏ thó, quá thấp và gầy. Nhưng Lý Hiển, dù trước đấy vẫn luôn đứng đằng sau hai người anh lớn, đã kéo đầu hai thanh niên Mục, Huy xuống, nói rằng người nhỏ cũng có thể khổng lồ theo cách của riêng họ, và có lẽ Trịnh Khâm sẽ còn trở thành đại tướng quân dễ hơn hai người anh to xác.
Dương Mục và Lý Huy cười hà hà, rồi kéo hai chị em họ Trịnh đi cùng. Họ nói rằng nếu vậy, ba người có thể đua với nhau, xem Trịnh Khâm, Dương Mục hay Lý Huy sẽ trở thành tướng quân trước.
Lý Hiển đã vỗ lên lưng Trịnh Khâm, anh nói rằng Trịnh Khâm không cần phải trở thành một tướng quân nếu Khâm không muốn, anh chỉ nói vậy để chọc Dương Mục và Lý Huy mà thôi.
Trong giây phút ấy, dưới ánh chiều tà, Trịnh Khâm thấy Lý Hiển, dù mới chỉ mười một mười hai tuổi, giống như một người khổng lồ, giống như chính anh đã nói vậy.
Từ khi ấy, Trịnh Khâm quyết tâm trở thành một vị tướng. Trịnh Liên đã tìm cho Trịnh Khâm một người luyện võ. Bố không tin rằng Khâm có khả năng, vì Khâm quá nhỏ và gầy, nhưng Trịnh Liên đã dùng chính tiền mình kiếm được qua những việc vặt chị làm ở bến cảng của Nguyễn Thường Biện, trả cho thầy dạy của Trịnh Khâm, nên cuối cùng ông đồng ý.
Trịnh Khâm luyện võ. Đúng là Khâm quá gầy và nhỏ. Chính thầy dạy võ cũng không nhìn thấy tương lai ở cậu bé nhỏ thó trước mắt, cuối cùng, chính người thầy ấy cũng không dạy Khâm tử tế nữa. Ông ấy chỉ đến, cho Trịnh Khâm luyện tập vừa phải với kiếm gỗ, rồi rời đi. Chỉ đủ để nhận tiền từ Trịnh Liên. Cũng chỉ đủ để Trịnh Dư Tỳ còn cảm thấy con trai có chút hy vọng.
Khi Trịnh Liên được Phụng Hạc mời đến vương phủ, cuối cùng, Trịnh Khâm được đi theo. Trịnh Liên không ngốc, chị biết thầy dạy võ không dạy Trịnh Khâm nghiêm túc, và nếu chị đi mất, bố sẽ lại đánh đập Trịnh Khâm và nhồi vào tai Trịnh Khâm rằng đứa con trai này là một thất bại. Nên chị xin đưa Trịnh Khâm theo, và các công tử ở vương phủ đã thể hiện còn hơn cả sự đồng ý.
Họ hoàn toàn chào đón hai chị em nồng nhiệt.
Dương Mục vẫn là người đi nhanh nhất trong cuộc đua tướng quân, anh cao lớn, khỏe mạnh và rất nhanh nhẹn với cây thương của mình. Lý Huy cũng cao lên rất nhanh, nhưng anh đã được chọn làm Thế tử. Anh nói với Trịnh Khâm rằng anh sẽ không tham gia cuộc đua ấy nữa, vì đằng nào, chỉ cần anh mặc giáp lên lưng ngựa, ai cũng sẽ phải đồng ý anh là một tướng quân. Nhưng khi nghe Trịnh Liên kể về việc học võ của Trịnh Khâm, cả hai anh đã không hề cười phá lên như ngày trước.
Dương Mục đã tự tay dạy võ cho Trịnh Khâm từ ấy. Nhưng anh không chỉ giỏi võ, anh còn nói với Trịnh Khâm rằng, một tướng quân chưa chắc đã phải là người khỏe nhất, mạnh nhất, hay uy phong nhất. Lý Hiển cũng đã mang một tập binh thư anh móc được từ Lưu Tự Phòng của vương phủ ra, để vào tay Trịnh Khâm. Còn Lý Huy thì hứa danh dự rằng khi anh trở thành Vương, anh sẽ cho Trịnh Khâm làm tướng quân của Lũy Xương, thậm chí có thể là Tổng Chỉ huy Thủ vệ.
Ngày hôm ấy, cậu bé không có tương lai Trịnh Khâm, đã được trao cho mọi thứ nằm ở tương lai mà chính mình còn chưa từng nghĩ tới.
Trịnh Liên cùng học tập và trợ giúp Lý Hiển, vì cả hai đều sử dụng Thệ thuật.
Còn Trịnh Khâm thì đi theo Dương Mục, học tập theo anh cùng những binh thư. Và thi thoảng Trịnh Khâm cũng được Lý Huy chỉ cho vài quyển sách hay, vài trò tủ để giao thiệp với người khác. Một tướng quân thì phải biết lay động binh sĩ của mình, chỉ cần có thể chỉ huy trăm nghìn người, vậy trăm nghìn người ấy sẽ làm người tí hon Trịnh Khâm trở nên khổng lồ. Các anh và chị đều nói vậy.
Trịnh Liên và Trịnh Khâm ở lại Vương phủ, và họ cứ lớn lên như thế.
Chẳng biết tự bao giờ, Ban Châu đã không còn trong tâm trí họ.
Chẳng biết tự bao giờ, họ đã nói chuyện, sinh sống, suy nghĩ và đùa cợt như một người Lũy Xương.
Chẳng mấy chốc, chỉ ba năm sau, Dương Mục đã thi đậu. Anh là trạng nguyên, và được vời tới Xích Thành. Tất nhiên, Trịnh Khâm không thể đi theo, nhưng trước khi Dương Mục đi, anh đã nói rằng bây giờ anh không còn chỉ theo đuổi con đường tướng quân, mà còn muốn làm một quan lớn, nhưng cũng không có nghĩa là anh từ bỏ. Nên Trịnh Khâm không được tự mãn. Khâm mới chỉ mười một tuổi, nên hãy cố gắng thành công nhanh lên, nếu không, Dương Mục có thể đi bộ về nhất trong cuộc đua mất.
Nên Trịnh Khâm lại tiếp tục cố gắng. Khi ấy, Trịnh Khâm đã đang làm một cận vệ của Lý Hiển rồi. Khâm không khỏe nhất, cũng không phải kẻ mạnh nhất, nhưng lời cậu thiếu niên nói, đã rất rõ ràng và khỏe khoắn rồi. Những cận vệ và thị vệ khác đã bắt đầu thích nghe cậu nhóc ấy nói chuyện. Cậu có giọng nói của một người Lũy Xương.
Rồi bảy năm nữa lại qua, Trịnh Khâm mười tám tuổi. Không cần Lý Huy phải đặc cách nữa, chính Trịnh Khâm đã được trao cho chức Phó Chỉ huy thủ vệ Phương Tiên.
Cũng chính năm ấy, Trịnh Liên được hứa hôn với Lý Hiển.
Họ kết hôn ngay cuối năm ấy.
Sau ngày cưới, Lý Hiển lên tường thành, đứng bên cạnh vị Phó Chỉ huy trẻ, nói với Trịnh Khâm, rằng đến cuối cùng, Dương Mục cũng vẫn là người thắng. Anh ấy không mang chức võ tướng, nhưng lại đã dùng thân phận quan văn mà ruổi ngựa múa thương để cứu binh cho Bàng Hạ từ lâu mất rồi. Đến cuối cùng, Dương Mục cũng đi bộ về nhất thật, vì anh ấy là người giỏi nhất.
Trịnh Khâm cuối cùng cũng đã lớn, đã hiểu được rất nhiều, nên hỏi lại Lý Hiển, rằng tại sao anh lại lựa chọn con đường này. Rõ ràng, anh đã bỏ ra rất nhiều, kể cả sức khỏe của mình, để trở thành một Thệ sư. Nhưng chưa bao giờ, anh có đất dụng võ. Tại sao anh lại không cưới Lưu Thạch, tại sao anh lại chọn Trịnh thị.
Lý Hiển đã im lặng, trong ánh tà dương trên tường thành, anh vẫn đổ bóng xuống, như một người khổng lồ, như người Trịnh Khâm từng gặp trên con đê Việt Sơn.
Anh nói rằng anh mong cả đời mình sẽ không có đất dụng võ.
Anh sẽ mãi đứng sau lưng Lý Huy, chỉ cần Lý Huy muốn, anh sẽ chết trên chiến trường, với cái danh kẻ phản trắc cũng được, với cái danh người hùng cũng được, chỉ cần Thệ sư lưu lạc này có thể đứng về phía Lý Huy.
Trịnh Khâm cũng nghĩ tương tự, rằng nếu các anh muốn, Trịnh Khâm cũng sẽ không do dự.
Nhưng một thoáng nào đó, Trịnh Khâm lại thấy đáng tiếc. Nên Trịnh Khâm đã hỏi, rằng nếu Trịnh Liên và Trịnh Khâm làm sai thì sao.
Trong khoảnh khắc ấy, Trịnh Khâm đã nghĩ rằng Lý Hiển sẽ bất ngờ. Trịnh Liên nói anh cưới chị chỉ vì anh cần vị thế thấp kém và ngoại lai ấy, để anh không bao giờ gây hại được cho Lý Huy. Nên nếu Lý Hiển biết Trịnh Liên hay Trịnh Dư Tỳ vẫn còn liên lạc với Trương thị, vẫn còn nuôi giấc mộng cũ, có lẽ, anh sẽ rất tức giận.
Nhưng Lý Hiển không hề bất ngờ, cũng không hề tức giận. Anh điềm nhiên trả lời, trong ánh tà dương, rằng anh đã đặt cược vào Trịnh Liên, còn Trịnh Liên, đã đặt cược vào Trịnh Khâm.
Chị đã nhờ Lý Hiển nói điều chị không thể tự nói.
Chị muốn Khâm hứa với chị. Tương lai mà Trịnh Dư Tỳ mong chờ đã chết lâu rồi. Tương lai của họ nằm ở đây, bên những người họ đã nợ cả cuộc đời. Cuộc đời, chứ không phải mạng quèn, như thứ Trương thị cho họ.
Chị muốn Trịnh Khâm hứa, rằng nếu có một ngày chị đi sai đường, thì Trịnh Khâm phải chính tay giết chị. Ngăn chị lại.
Nhưng Lý Hiển lại muốn Trịnh Khâm hứa một điều khác. Hãy đừng đi sai đường. Cả hai chị em, chỉ cần hai người muốn, Lý thị luôn có thể cho họ một con đường mới. Vậy nên, họ không cần phải đi vào con đường cụt ấy.
Lũy Xương, sẽ luôn là nhà của Trịnh thị. Lý Hiển đã hứa như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng còn sót lại của mặt trời tiếp chân mây lóe lên bên gương mặt anh. Trịnh Khâm nghĩ, có lẽ đó là lý do Lý Hiển có tự là Duật Hoàng, vì anh thật rực rỡ, dù chỉ là với Trịnh Khâm.
Trịnh Liên là người đã bảo vệ tương lai của Trịnh Khâm. Còn Lý Hiển là người đã thắp ngọn đèn đầu tiên vào tương lai ấy.
Lời họ muốn Trịnh Khâm hứa, sẽ là lời hứa thiêng liêng nhất đời.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Cho ai không nhớ, thì Lý Huy là anh trai Lý Hiển, còn Lý Hiển thì chính là cha Lý Tình.
Duật Hoàng: “矞煌”, từ này có thật, trong cụm “điển lệ duật hoàng” tức văn chương rực rỡ, cả hai chữ đều mang nghĩa rực rỡ, tốt đẹp.
Trịnh Dư Tỳ đã mất rất lâu trước khi tuyến truyện chính bắt đầu rồi. Và yên tâm, nhân vật này sẽ còn trở lại, và cái chết của ông cũng sẽ được làm rõ. (nên mọi người đừng quên nhé…)
Nhận xét
Đăng nhận xét