Chương 7: Giờ lành

Khi Phụng Hạc quay về, bà thấy một cảnh tượng tệ hơn bà đã nghĩ.


“Chủ nhân đang ở trong phòng ạ.” Vũ Hoa vừa cố gắng đuổi kịp bước chân của Phụng Hạc vừa nói. “Con đã sợ rằng Đại nhân không về kịp. Chẳng mấy chốc nữa là sáu đại gia tộc tề tựu về đây rồi,cũng không nên để họ đến để tổ chức tang l-”


Vũ Hoa biết điều ngậm miệng lại khi gặp phải ánh nhìn của Phụng Hạc.


“Con không ở địa vị có thể trách cứ ta đâu Hoa. Con đang là Tả thị của Lũy Xương vương phủ chứ không phải đứa nô tỳ quèn.” Phụng Hạc lườm Vũ Hoa, trách mắng. “Nếu con không thể khuyên nhủ chủ nhân, thì ít nhất cũng phải khuyên nhủ được Vương phi. Con gái thì tự khóa mình trong phòng ba ngày trời, còn người mẹ thì mặc kệ sức khỏe mình tới đây mỗi ngày chỉ để nhìn một khung cửa đóng. Nếu như cả hai cùng ngã bệnh thì ta có là Sói xuất thế cũng không cứu nổi con.” Nói rồi bà phất tay áo, để mặc Vũ Hoa biết mình không thể biện minh gì thêm đứng yên tại chỗ, còn bà thì bước nhanh về phía phòng của Lý Tình.


Bà chỉ mới rời đi gần hai tuần, mà mọi thứ đã nháo nhào lên. Bà đã nhầm khi tin tưởng rằng Vũ Hoa có thể điều hòa được Lý Tình.


Tất cả bọn trẻ này đều không đủ sức kìm lại được sự ương ngạnh của Lý thị. Bọn trẻ bà từng dùng với Lý Hiển cũng vậy, giờ đến những đứa dùng với con gái nó cũng thế.


Kém cỏi như nhau.


Không một đứa nào có thể khiến bà thôi lo lắng.


Phụng Hạc dừng lại trước cửa phòng học trò.


Qua lớp giấy dán cửa, ánh nến trong phòng vẫn ánh ra ngoài.


Bây giờ đã là giờ Sửu.


Đột nhiên bà thấy mình thật nực cười khi phải lo lắng lúc Lý Tình chạy loanh quanh trong vườn luyện tập vào giờ Dần. Thà thế bà còn yên tâm hơn tình trạng bây giờ của nó.


Phụng Hạc hít mợt hơi sâu, gõ cửa gọi: “Lý Tình.” Rồi chờ đợi.


Phải một lúc sau, lâu đến mức bà sợ nó đã ngã quỵ trên bàn giấy rồi, đến mức bà đã định đẩy cửa xông vào, thì nó mới đáp lời: “Thầy về đúng lúc đấy.”


Giọng nó khàn đặc, mệt mỏi và yếu ớt. Bà phải tự hỏi chẳng lẽ nó thực sự không nói tiếng nào với mẹ mình trong bốn ngày vừa rồi. Bởi với những gì bà biết về Trịnh Liên, nếu biết Lý Tình đang ở trong tình trạng này, thì bên trong phòng có là biển lửa thì cô ta cũng sẽ lao vào.


“Ta vào trong đấy.” Bà nói, một lời thông báo, rồi đẩy cửa bước vào.


Chỉ vừa bước vào, Phụng Hạc đã giẫm ngay vào một mảnh Xích Thạch đỏ trong suốt.


Đá đỏ trải khắp phòng. 


Trong đêm tối, chúng trông như lửa đang âm ỉ cháy trong lò đốt đang tắt dần.


Chúng đỏ rực, đỏ đến mức phi lý trong bóng tối. Dường như càng trong bóng tối, chúng lại càng đỏ.


Và sâu bên trong căn phòng, nấp sau khoảng dung nham đúc từ Xích Thạch, Lý Tình đang ngồi bên thư án.


Mái tóc đen như màn đêm của nó buông xõa, dài đến chấm đất, như một dòng suối đen, lại như một lớp gai nhọn.


Nó không mặc gì cả.


Chỉ ngồi nghiền ngẫm gì đó bên ánh nến lập lòe.


“Con đang làm gì đây?” Phụng Hạc hỏi khi đóng chặt cửa lại rồi khẽ dùng tay gạt đá đỏ đầy đất sang một bên để lấy được một con đường nhỏ mà đặt chân, đi tới bên cạnh Lý Tình.


Khi bà đến gần, bà mới thấy rõ tình trạng sức khỏe của nó.


Gương mặt và cơ thể nó gầy rộc, gần như chỉ còn da bọc xương còn nước da thì trắng bệch, gân xanh tím lộ rõ.


Như một xác chết vậy.


Lý Tình đang dùng một tay chống cằm, trầm ngâm bên tờ giấy trắng trên bàn. Bàn tay bên cạnh tờ giấy thì chi chít vết cắt nông sâu, có vết đã liền một nửa, có vết vẫn còn đang rỉ máu đỏ tươi. Máu nhỏ ra, còn đang ngưng tụ dở một nửa viên đá đỏ.


Nó đợi cho bà nhìn rõ tình cảnh một lúc, rồi mới nói một cách quái gở: “Con phải cởi đồ ra.” Lý Tình nhìn Phụng Hạc, đôi mắt đen chuyển dần sang đỏ. “Nếu không thì con cứ có cảm giác có vết cắt trên người mình vậy. Chỉ khi không có gì che khuất tầm mắt, con mới tập trung nghĩ tới cái khác được.”


Phụng Hạc nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Lý Tình. Nó còn đỏ hơn mắt bà. Sắc đỏ quen thuộc đến mức khiến bà rợn người.


Bà nghĩ những người tin rằng Lý Tình chỉ giống hệt cha nó là những kẻ ngu ngốc.


“Ta không nói về việc đó.” Phụng Hạc không né tránh. Bà từng né tránh ánh đỏ này một lần. Nhưng lần này, nó thuộc về đứa trẻ bà hiểu rõ hơn cả chính bản thân. Không có lý do gì để bà phải sợ cả. “Con đang làm gì đây?” Bà nói, đưa viên đá đỏ bà cầm trên tay lên.


Lý Tình nhìn viên đá, rồi đôi mắt con bé đảo lại về sắc đen, lại nấp sau cái quầng thâm tím đen của nó. Nó làm như hết hứng thú mà nói: “À… Thì con đang luyện tập đấy.”


“Dừng máu chảy trên vết thương lại.” Phụng Hạc nghiêm túc nói.


“Đẹp đúng không?” Lý Tình lại đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.


Phụng Hạc khựng lại, rồi lại đưa viên đá đỏ lên nhìn. Bà hiểu rất rõ Lý Tình hỏi cái gì. Nhưng ngay cả đã chuẩn bị tinh thần, khi nhìn kỹ viên đá, bà vẫn ngẩn người.


Bên trong viên đá tưởng chừng như trong suốt, khi soi dưới ánh sáng mờ, thi thoảng sẽ lấp lánh những đường tơ. Chúng đan nhau như những mao mạch siêu vi, khi soi gần ngọn nến, những đường tơ lại đan thành những dòng chữ thảo uyển chuyển.


Tất cả Xích Thạch trong phòng này đều như vậy.


“Có bằng được với viên thầy làm ra không?” Lý Tình lại hỏi, trong khi bàn tay chi chít vết thương cầm chiếc lược bạc lên hoe huẩy.


Phụng Hạc nhìn Lý Tình, trong đôi mắt đỏ của bà lập lòe ánh nến. Bà trả lời: “Đã hơn của ta rất nhiều rồi.”


Đâu chỉ là hơn rất nhiều. 


Những viên Xích Thạch này là tuyệt tác. 


Phụng Hạc thậm chí có thể khẳng định, cả Đại Bàng này, từ Hoàng Cung, cho đến thâm sơn cùng cốc, không ai có thể tạo ra Xích Thạch có độ tinh luyện này.


Người được nhận ân huệ và quyền năng của Sói không nhiều. Nhưng người có thể sử dụng ân huệ ấy và biến nó thành quyền năng của mình còn hiếm hơn.


Chỉ khi một kẻ biết điều khiển máu ngưng tụ được Xích Thạch từ máu của mình, thì kẻ đó mới được gọi là Họa Huyết sư.


Tạo ra được Xích Thạch là căn bản của thuật Họa Huyết. Nhưng Xích Thạch được tạo ra cũng có nhiều loại. Dễ và tầm thường nhất thì đỏ đục và dễ vỡ, thô như vụn cát. Loại mà Phụng Hạc hay các Họa sư bậc thầy ở Hoàng cung tạo ra thì đen huyền hoặc đỏ tươi trong suốt, và cứng như kim cương, bền như gang thép.


Nhưng thứ Lý Tình tạo ra được còn bỏ xa những miêu tả ấy.


Chúng hoàn hảo, và không thể bị phá hủy, thậm chí không thể bị làm sứt mẻ.


Những tạo phẩm này đòi hỏi khả năng kiểm soát và điều khiển thượng thừa. Một thứ bà vốn là người rất giỏi. Nhưng Phụng Hạc chuyên tâm luyện tập sự kiểm soát và điều khiển ấy cho thứ khác, không phải để làm Xích Thạch khắc thơ như Lý Tình.


Lý Tình được nghe lời công nhận lại không nói gì thêm. Nó trông cũng chẳng hề vui. Như thể nó thừa biết bà sẽ nói thế. Và cũng thừa biết bà sẽ nói gì tiếp theo.


“Nhưng năng lực của con không phải để làm đồ mỹ nghệ.” Phụng Hạc nói. “Ngưng máu lại.”


Cuối cùng, Lý Tình chán nản thở dài. Nó vuốt gọn tóc mái, máu trên tay bị thương liền ngừng chảy. Từng vết cắt cũng đua nhau liền lại.


Lý Tình tiến bộ quá nhanh.


Phụng Hạc nhìn tốc độ liền lại của những vết thương, rồi thầm nghĩ.


Trong thâm tâm bà lại có chút tự mãn. Bà càng cảm thấy mình đã kỳ vọng không sai.


Nhưng sự tự mãn ấy phải dẹp tạm sang một bên.


Phụng Hạc lại kiên trì hỏi lại: “Con đang làm gì đây?”


Lý Tình không nói quanh co nữa. Nó đứng dậy, tiện tay với lấy áo mỏng trắng tinh, khoác đại lên người, còn không bận tâm hất tóc ra khỏi áo. Nó trả lời: “Con đang chuẩn bị cho ngày trọng đại của thầy đó thôi. Nghĩ cách đối phó với sáu đại gia tộc. Nghĩ cách nịnh hót Đại Ngự thị. Nghĩ cách qua mặt Thú Vệ. Nghĩ cách giới thiệu thầy với họ sao cho không bị lộ… Nhiều thứ để nghĩ lắm. Nếu không làm vài viên nghịch trên tay thì chắc con phát điên mất.”


“Mẹ con có biết không?” Phụng Hạc không vội nói về những việc Lý Tình nói, bà muốn kéo tâm tình nó lại bình thường trước.


Lý Tình như bị chạm phải vảy ngược, thân hình trắng xóa bé nhỏ đứng lặng trong góc tường ánh nến không chạm đến một lúc, vừa rủ mắt nhìn bóng đêm, vừa đáp: “Bà ấy không cần biết.” Nói rồi, nó ngước mắt, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Phụng Hạc mà nói. “Con đâu phải Lý Duật Hoàng.”


“Mẹ con đã đến đây.” Phụng Hạc lại nói, bà tiến đến gần, nhìn thẳng vào mắt Lý Tình. “Ba ngày qua, ngày nào cũng đến.”


Lý Tình lại né ánh nhìn ấy, nó nghiêng đầu trầm lặng. Hỏi như đang ngờ vực không tin, nhưng lại chẳng hề giống như mong chờ điều ấy là đúng: “Vậy à?”


“Lý Tình,” Phụng Hạc nắm lấy hai cánh tay nó, bà ngồi thấp xuống để ngang với học trò, hỏi, “con không thể cứ thế này được.”


“Sắp đến ngày giỗ của hai cha con họ rồi.” Lý Tình lại đáp, mắt vẫn nhìn vào khoảng không. “Bà ấy nên quan tâm đến việc đó hơn mới phải. Con thì có gì mà phải quan tâm?”


“Đừng nói quanh nữa. Con biết Trịnh Liên yêu con đến đâu mà.” Phụng Hạc nói chắc nịch, bởi bà không cần nói dối việc này.


Trịnh Liên yêu Lý Tình bằng cả sinh mạng. Ai cũng biết đó là sự thật không thể suy suyển.


Phụng Hạc không biết rõ Lý Tình và Trịnh Liên đã xảy ra tranh cãi gì. Nhưng bà biết chẳng có gì có thể thay đổi mối quan hệ giữa Trịnh Liên và học trò của bà. Đây là mỏ neo lớn nhất mà bà có thể dùng để giữ Lý Tình bình tĩnh và sống sót, bà không thể để mất nó được.


Làm sao bà có thể mất nó nổi?


Lý Tình nhíu mày, dường như bị chạm phải nỗi đau nào đó trong thâm tâm.


Phụng Hạc thầm thở phào.


Đúng. Lý Tình không thể gạt bỏ Trịnh Liên. Đối với nó, người phụ nữ ấy là mẹ, là người thân duy nhất, là người yêu nó nhất và cần nó nhất trên đời này.


Chừng nào Trịnh Liên còn sống, bà sẽ không đánh mất Lý Tình.


Lý Tình quay lại đối mặt với Phụng Hạc, nó khẽ nói: “Mẹ yêu con vì con là con của người đàn ông bà ấy yêu thôi. Con vừa làm bà ấy thất vọng rồi. Con vừa làm bà ấy vỡ mộng, để bà ấy thấy con không phải là ông ta.” Rồi con bé lặng đi một lúc, vậy mà cũng nỡ nói hết lời. “Bà ấy ghét con rồi.”


Phụng Hạc nghe nó nói, dần dần hiểu ra điều gì đã xảy ra.


Bà nhìn nó, ánh đỏ trong mắt dao động, đôi tay giữ lấy cánh tay Lý Tình càng ngày càng nắm chặt.


“Thầy không cần đục nước béo cò đâu.” Lý Tình bật cười nói. Đương nhiên, con bé nhìn ra vẻ mặt toan tính của Phụng Hạc. “Thầy không khiến con làm hại mẹ được đâu. Mọi người đâu cần phải toan tính lợi dụng con. Cứ làm như bình thường là được mà. Con chỉ còn sống được có tám năm thôi, sao cứ phải nhọc lòng thế. Ngoài sống trong bốn bức tường này, phục vụ vọng tưởng mộng mơ của mọi người, thì con còn có thể làm gì khác hay sao? Con đâu có chạy trốn được đâu. Thầy thấy đấy, con vẫn đang còn sống đây, con chưa từ bỏ đâu.”


Phụng Hạc nhìn Lý Tình chằm chằm, cuối cùng, dường như bị thuyết phục. Bà buông tay khỏi cánh tay của Lý Tình, quỳ một chân xuống. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, bà liền nói: “Con tính toán ra sao rồi?”


Lý Tình hài lòng. Nó vòng tay lôi tóc ra khỏi áo, nghiêm túc nói: “Con mới chọc giận chỗ Thịnh An rồi. Thầy nhớ không? Chỗ có hai cảng lớn nhì Lũy Xương ấy, con hứa cho Vương Tam Luân một nửa doanh thu hai năm tới rồi.”


“Là nơi nộp tấu chương sai hai xe bạc đúng không?” Phụng Hạc hỏi.


“Ồ,” Lý Tình nhướn mày, “thầy hóng hớt được chỗ Nguyễn Trung rồi à?”


“Sao năm nay lại sai nhiều vậy?”


“Người mới. Chỉ quen giấy tờ đúng quy trình, chứ dạng số liệu thêm thêm bớt bớt thì làm sao tỉnh kịp.” Lý Tình nói tỉnh như không.


Phụng Hạc hiểu ý không chọc ngoáy sâu hơn vào khuất tất ở đấy. Bà nói tiếp: “Lỗi của bọn họ trước.”


“Chẳng quan trọng. Tiền là tiền mà.” Lý Tình lại đáp. “Thầy biết Đinh Hoan không? Sắp thành hôn với Lê Hiện con trai Lê Phỉ Hiền rồi. Con cái sẽ lấy họ Đinh. Ngày đại hỉ của người ta ngay gần lễ thụ phong của con đấy, không chúc mừng bây giờ thì còn đợi khi nào nữa.”


Phụng Hạc gật đầu, lại nói: “Còn gì nữa không?”


“Còn.” Lý Tình nói. “Phạm công tử năm nay hai mươi rồi, Nguyễn Trung không phải có một người em gái cũng vừa mười chín hay sao? Một đám hỉ không vui bằng hai. Phạm lão gia cũng cần có cháu nối nghiệp rồi.”


“Sao không phải ba?” Phụng Hạc vờ như không quan tâm đến cách gọi “Phạm công tử” miễn cưỡng vừa rồi, bà tỏ vẻ không thấy đủ. Bà thấy Lý Tình quay ra nhìn mình không vui, lại vẫn cứ nói tiếp. “Không cần ngay bây giờ. Nhưng Lưu Dã được lập làm Thế tử rồi. Lưu Dã và Trịnh Khuê đều mười hai còn gì. Lưu gia mong lời hứa hôn này còn không kịp. Cả Trịnh Khâm cũng sẽ vui lòng đấy.”


“Tại sao?” Lý Tình lại đột nhiên hỏi.


“Người của Trương thị đòi hỏi không ít đâu, bụng bọn chúng không đáy.” Phụng Hạc làm như không hiểu ý nó mà đáp. “Con đã không có máu mủ của Trịnh thị rồi, muốn giữ bọn họ trung thành, thì chỉ có cách làm vậy thôi. Tốt cho đôi bên mà, phải không? Chứ chẳng nhẽ lại để lá ngọc cành vàng của Trịnh Khâm cưới đứa con trời ơi đất hỡi nào của mấy tên Thượng thư của Trương thị?”


Lý Tình không đáp lời, như đang phân vân.


Phụng Hạc liền hỏi lại: “Vương gia thấy thế nào?”


Lý Tình nhìn bà, rồi khẽ gật đầu.


“Vậy để ta giúp con khỏe hơn chút đã rồi hẵng nghỉ. Mai ta cùng con đi gặp mẹ con, cho hai mẹ con làm lành, được chứ?” Phụng Hạc hài lòng, lại cười nói với học trò.


-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Lời tác giả:


Lý Hiển: tên huý của Lý Duật Hoàng


Họa Huyết thuật và Xích Thạch đều đã được giải thích như đã hứa. Nhưng mới chỉ là phần bề mặt cơ bản, hệ thống Họa Huyết thuật còn phức tạp hơn nhiều.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi Vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm