Chương 15: Ngày
Ngày mười lăm tháng sáu, Đại Ngự thị đến thành Phương Tiên.
Khi nắng cháy gần tới đỉnh đầu,
cổng thành rộng mở. Thủ vệ Phương Tiên cùng binh sĩ từ sáu đại gia tộc đứng gác
thành hai dãy rào chắn bao quanh con đường mà Đại Ngự sẽ đi qua để tiến đến
vương phủ.
Đại Ngự thị không mang theo
nhiều binh hay nhiều người.
Chỉ có mình bà, mặc áo gấm đỏ
như lửa thêu sói hai mắt, đội mũ ba bậc thêu Xích tử chầu Lang mẫu, trên cổ đeo
dây Liên nha hai màu, dưới chân đeo chuông bạc, chuông reo theo từng bước bà
đi. Trên tay bà cầm theo chiếu chỉ sắc phong được bọc trong gấm hoa đỏ nhạt
thêu chỉ bạc. Phía trước bà là hai thị vệ cao lớn, mặc áo trắng, cầm cờ đỏ của
Hoàng tộc. Bên cạnh là hai Thú vệ thân cận, đeo đao canh gác, áo choàng đen gần
tiếp mặt đất lướt như ma trơi. Phía sau, là mười chiến binh hộ vệ, đều mặc áo
choàng trắng. Không rõ bao nhiêu trong số họ là Thú vệ, bao nhiêu là thân binh
của Đại Ngự, lại càng không chắc ai là Họa sư, ai là Thệ sư, ai là người
thường.
Đây là sự bảo vệ tuyệt đối dành
cho Đại Ngự.
Dù rằng chính Đại Ngự cũng là
cận vệ của Hoàng Đế.
Lá cờ đỏ của Bàng Linh Hà
giương cao, nhìn từ xa, qua rừng lính gác của Lũy Xương cùng dàn cờ lục của họ,
như một bông hoa giữa um tùm lá.
Cờ hiệu bay phấp phới trong
gió.
Ngày hôm nay, gió mạnh.
Lý Tình hôm nay không mặc áo
xanh.
Nàng mang bào đỏ nhạt như khi
nói chuyện với Vương Tam Luân, nhưng lần này là bào gấm mới may, theo đúng lễ
chế Đại Bàng, thêu Nhật Nguyệt Tinh chuyển dát bạc. Mũ ba bậc thêu hình sói nhỏ
hai mắt, dây Liên nha bạc trắng xen mặt nhật Xích Thạch.
Trịnh Liên không khỏe, Lý Tình
sắp xếp cho bà ngồi ghế hổ bên cạnh. Bà chỉ mặc một bộ áo bào tía cũ, là phục
sức năm xưa bà từng mặc khi chồng thụ phong.
Đứng phía sau bà là Phạm Minh
Quang, mặc áo xanh lam của cận vệ.
Còn sau nữa, là sáu vị gia chủ
của sáu nhà.
Khi nắng chiếu thẳng đỉnh đầu,
sắc đỏ đã xuyên qua tầng lá, Đại Ngự được tân vương tiếp đón ngay trước cửa lớn
vương phủ.
Lý Tình bước lên trước một
bước.
Bàng Linh Hà dừng bước chân.
Tiếng chuông reo ngừng lại, chỉ còn âm gió thổi. Thị vệ, Thú vệ và đoàn người
phía sau dừng theo bà, rồi họ lùi hết về phía sau, chỉ để lại một lá cờ đỏ cắm
xuống ngay trước mặt bà, để Đại Ngự trực tiếp đối mặt với tân vương Lũy Xương.
“Lý Vương.” Bàng Linh Hà nói.
“Đã bao lâu rồi ta mới được gọi lại danh xưng này.”
“Đại Ngự.” Lý Tình đáp, rồi
chắp tay hành lễ. “Lý Tình cùng Lũy Xương xin được tiếp đón Đại Ngự. Thứ cho
chúng tôi không thể tiếp đón chu đáo từ xa.”
“Vương vẫn khiêm tốn như ngày
nào.” Bàng Linh Hà lại nói. “Cả dọc đường Linh Hà đã được binh sĩ Lũy Xương
canh gác, đến một con muỗi cũng bay không lọt, sao có thể nói là không chu đáo
đây ạ.”
“Đại Ngự quá khen. Lũy Xương
tôi chỉ có chừng ấy bản lĩnh, vẫn để chư vị Thú vệ đại nhân phải phân tâm.” Lý
Tình lại đáp.
“Ấy là phần việc của bọn nó,
chuyên tâm vào là lẽ dĩ nhiên. Còn được Vương lo nghĩ đến, là phúc của đám chó
săn này rồi.” Bàng Linh Hà đáp lại.
Lý Tình cũng không đợi nữa,
buông lễ đứng thắng dậy, rồi lại vén áo, phất vạt gấm quỳ xuống.
“Lũy Xương, xin được lĩnh chỉ.”
Nàng nghiêm trang kính cẩn nói.
Lập tức, trừ Trịnh Liên, toàn
bộ người Lũy Xương, từ sáu đại gia tộc, đến lính gác xung quanh, đều quỳ xuống
theo. Tiếng quỳ ầm ầm như trống.
Bàng Linh Hà cũng không dông
dài, cởi bỏ dây buộc, tháo bỏ gấm hoa bọc ngoài chiếu chỉ ra, trao cho thị vệ
bên dưới. Bà mở chiếu thư, tất cả thị vệ, Thú vệ cùng hộ vệ phía sau đều ngay
lập tức quỳ xuống.
Trước Lũy Xương vương phủ,
trong chốc lát, chỉ còn lại lá cờ đỏ máu giương cao, cùng Bàng Linh Hà đứng
tuyên chiếu, như một bông hoa độc nhất giữa trời.
“Lý thị, Lý Tình, tiếp chỉ.
Bệ hạ khai đức, Tam nhãn đồng
chiếu, xích ân như sơn trạch, dựa ấy lệnh ban ra, trăm sông cùng hưởng phúc.
Nay, Nhật Nguyệt Tinh cùng sáng
tỏ, phúc âm đã tỏ như ban ngày, không còn gì để chờ đợi.
Mười hai năm kế vị, mười hai
năm, trẫm đau đáu cơ đồ Đại Bàng ta.
Khanh, cùng trẫm có cùng chung
khổ nạn, Sói đã soi xét tỏ tường mệnh số trong tay trẫm, cũng soi xét tỏ tường
mệnh số trong tay khanh.
Mười hai năm sóng gió không
ngừng, nay cũng đã đến lúc mệnh ai người ấy phải trọn nghĩa.
Trẫm nợ Lý thị một lần phong
tước, nay xin được kính lên vua cha, kính lên tiên tổ, kính lên thánh thần, mà
trả lại.
Khanh nợ trẫm mười hai năm
trống tước, mười hai năm hiến dâng, nay, cũng hãy trả lại cho trẫm, cho giang
sơn xã tắc, cho tiên tổ, cho thánh thần.
Mệnh đã ban xuống, từ nay, trẫm
chuẩn cho ngươi tước vị Lũy Xương vương.
Từ nay, vua tôi, khanh trẫm,
cùng như người một nhà, cùng hưởng ân huệ của Người, cùng vì Người trị vì trăm
sông bốn bể.
Sói từ bi, sẽ phù trợ tất cả
con của Người.”
Lý Tình nghe xong chiếu chỉ,
liền vái lạy thật sâu, đúng theo lễ chế mà nói: “Sói ban hồng phúc, Bệ hạ minh
hiền. Thần, xin tạ chủ thánh ân.”
Nói rồi, đưa hai tay lên nhận
chiếu.
Bàng Linh Hà cẩn thận đặt chiếu
thư vào trong tay Lý Tình, rồi nói với đứa trẻ: “Vương, chúc mừng Ngài.”
Lý Tình cầm chiếu lên cao quá
đầu, cẩn trọng đứng dậy.
Những người khác bây giờ mới
đồng loạt đứng lên theo.
Sau khi đã tự mình cuộn lại
chiếu thư, nâng trên hai tay, nàng mới đáp lời: “Đại Ngự, xin cảm ơn.”
“Tôi chỉ là người làm việc thay
chủ thôi.” Bàng Linh Hà cúi đầu, kính cẩn nói. “Đây, là Bệ Hạ nợ Lũy Xương,
cũng là Lũy Xương nợ Bệ hạ. Linh Hà có thể giúp món nợ này được trả, là vinh
quang cả đời.”
“Nếu vậy, Đại Ngự, có thể giúp
Lý Tình trả một món nợ cho Bệ hạ chứ ạ?” Lý Tình lại nói.
“Thưa Vương, tôi lúc nào cũng
sẵn lòng với yến tiệc mà.” Bàng Linh Hà liền ngay lập tức mỉm cười, đáp. “Riêng
việc này, Linh Hà có thể nhận thay Bệ hạ cả mấy năm cũng được ạ.”
Lý Tình cũng liền mỉm cười,
nàng tránh sang một bên, để Bàng Linh Hà đối diện với Trịnh Liên.
“Đại Ngự, xin thứ lỗi cho Trịnh
Liên không thể đứng dậy.” Trịnh Liên nhìn Bàng Linh Hà, cung kính mỉm cười nói.
“Tôn bà.” Bàng Linh Hà cũng
tiến lại gần bà, đưa tay hành lễ nói. “Đã lâu không gặp quân, Linh Hà xin cầu
cho quân an khang, sớm ngày khỏe lại. Bệ hạ cũng sẽ rất mong tôn bà có thể cùng
đồng hành với Lũy Xương lâu dài.”
“Thánh ân của Bệ hạ lan tràn
khắp chốn, Trịnh Liên được hưởng phúc cùng thiên hạ, chỉ cần còn sống ngày nào,
sẽ cống hiến ngày ấy.”
“Linh Hà xin thay mặt Triều
Đình, cầu phúc cho tôn bà.”
“Đại Ngự, vẫn như năm xưa, đêm
đến là giờ của yến tiệc. Con gái tôi đã dốc lòng chuẩn bị, nó còn trẻ, xin Đại
Ngự, nếu có thiếu xót gì thì đừng nhân nhượng, cứ nói thẳng với nó, xem như
thay cha nó nhắc nhở.”
Bàng Linh Hà nghe vậy, bèn cúi
càng sâu mà nói: “Linh Hà kém cỏi, nếu đã có Hầu gia ở đây, sao dám vượt mặt mà
dạy bảo Vương đây ạ?”
Dương Mục liền cười lớn đáp:
“Quả nhiên Đại Ngự tinh mắt, đã nhìn ra lão già này rồi.”
“Dương Hầu gia vẫn uy phong như
năm nào, sao Linh Hà lại có thể không nhìn ra ạ?”
“Ầy, vậy có lỗi quá.” Dương Mục
lại cười nói. “Tôi lại mắt kém, chẳng nhìn ra nổi đó là Linh Hà Đại Ngự nữa.
Nếu không phải bọn trẻ trong nhà rỉ tai nói cho biết, tôi lại còn tưởng Lũy
Xương năm nay tiếp Đại Ngự Phiên Du ấy chứ.”
Bàng Linh Hà liền lùi lại, kinh
sợ đáp lời: “Hầu gia nói vậy, làm Linh Hà giật mình thon thót. Phiên Du Đại Ngự
đã về với Sói từ lâu rồi ạ. Mà sao Linh Hà dám sánh với ngài ấy đây?”
“Ôi,” Dương Mục tỏ ra bất ngờ,
buồn tiếc nói, “Phiên Du đã mất rồi mà Thanh Vân lại không biết, thật là… Đáng
trách làm sao!” Rồi, ông lại đổi sang giọng tri kỷ mà nói với bạn xưa. “Linh
Hà, cô xem, tôi đã già đến mức ấy rồi, chân cũng không đi vững. Xem như cô nể
tình thằng bạn già, đừng thay Phiên Du trách tôi đấy nhé.”
“Linh Hà đâu dám ạ, đâu dám ạ.”
Bàng Linh Hà nói, rồi cũng đích thân đưa chuyện. “Nếu đã vậy, tiết trời như
này, sao dám để tôn bà cùng Hầu gia và chư vị đại nhân dãi nắng. Chúng ta vào
nghỉ thôi chứ ạ?”
Lý Tình không tự mình bước lên
nữa, chỉ gật đầu với Phạm Minh Quang. Vậy là y liền tiến lên, cười nói: “Xin
mời Đại Ngự theo tôi ạ. Khách viện đã lâu không đón khách lớn, nếu có hơi xập
xệ, xin Đại Ngự thứ tội cho.”
---------------------
Đến đúng nửa đêm, Lũy Xương sẽ
mở tiệc tiếp đón Đại Ngự thị.
Đây là truyền thống.
Vậy nên, sau khi Phạm Minh
Quang dẫn Đại Ngự và người của bà ta đi nghỉ ở khách viện, vương phủ liền chia
ra làm hai phần.
Ba vị Chưởng thị cùng người hầu
thì tất bật chuẩn bị. Còn các vị chủ nhân đã đứng đợi dưới nắng cả buổi sáng
thì nghỉ ngơi.
Phạm Minh Quang đã cân nhắc hồi
lâu, rồi lại đánh liều thử quay lại vườn tùng, nhưng đáng tiếc, Lý Tình lại lần
nữa không có ở đó.
Y đang thở dài quay lưng đi,
thì từ trong đình, Phạm Ngọc Trác đang cùng chồng ngồi hóng mát gọi ra: “Con để
chính mình bị cuốn đi hơi xa rồi đấy.”
Phạm Minh Quang giật mình quay
lại nhìn. Cha chỉ nhìn y một chút rồi lại quay đi nhìn mặt hồ. Ông để râu dài
rồi, đã bạc quá nửa. Không còn nét mạnh mẽ của thuở trai tráng nữa.
Mẹ cũng không còn dáng dấp của
nữ tướng quân như ngày xưa.
Cũng phải thôi, từ sau khi Lý
Duật Hoàng nhận tước phong, bà đã phải chịu phạt vì đã đứng về phía Lý Huy
trong cuộc nổi dậy.
Họ Phạm không chỉ bị tước đi
binh quyền, mà còn phải gửi đứa con trai duy nhất lại vương phủ, làm con tin.
“Nếu như con không phải là con
của chúng ta,” cha chợt nói, “có khi ta hay mẹ con đều sẽ vui cho con.”
“Nhưng chúng ta không ở vị thế
có thể đến gần Lý thị thêm nữa rồi.” Mẹ cũng nói thêm.
Phạm Minh Quang cảm thấy nghẹn
trong họng, y cúi đầu, hai tay giấu phía sau lưng mân mê không thôi.
Nắng gắt quá.
Y biết ngay y không thể giấu
được mẹ.
“Con biết mà.” Phạm Minh Quang
nói, có chút non nớt và bất lực như đứa trẻ vừa bị cha mẹ bắt phạt. “Con chỉ…
không nhịn được mà thôi.”
“Cố gắng lên.” Phạm Ngọc Trác
nói, nước hồ ánh lên gương mặt đã hằn nhiều đường vết nhăn của bà. “Con bé cũng
đang cố buông tay rồi. Con là đứa lớn hơn, theo nhánh của mẹ ta thì còn là anh
họ nó, con phải làm gương cho nó.”
“Dạ.” Phạm Minh Quang dè dặt
đáp lời mẹ, nhưng rồi lại có phần không cam tâm. Không phải y không muốn buông,
nhưng y đâu có tham lam gì nhiều. “Nhưng bọn con vẫn là anh em, là bạn mà. Ba
người bọn con.”
“Minh Quang…” Phạm Ngọc Trác
lại nói. “Con và Tình sẽ ở đây, che chở lẫn nhau. Nhưng còn Trịnh Khuê thì-”
“Chị! Anh! Hai người có ở đây
không?”
Bà chưa kịp dứt câu, thì phía
xa xa đang vang tiếng trẻ con gọi lớn.
Đến tự hỏi cũng chưa kịp hỏi,
thì đứa trẻ ấy đã chạy vút vào vườn, cho họ một câu trả lời rồi.
“Khuê!” Phạm Minh Quang mừng rỡ
quay lại gọi. Chỉ là một phản xạ tự nhiên, y gần như ngay lập tức quên đi cuộc
trò chuyện vừa đang dang dở mà quay ra ôm chầm đứa em gái mới trở về vào lòng.
Trịnh Khuê cũng ngay lập tức
leo cả lên người y, vừa mừng vừa nước mắt nước mũi tèm lem mà nói: “Anh ơi! Em
cứ sợ… mọi người sẽ gặp nguy hiểm gì khi bố không ở đây. May quá! Anh không sao
cả… Không sao cả!”
“Rồi rồi…” Phạm Minh Quang vỗ
lưng cô bé, rồi hỏi. “Sao lại về sớm thế? Cha em đâu?”
“Trịnh tướng quân chưa rời Định
Phủ được đâu.” Trịnh Khuê và cả Trịnh gia quân vừa đuổi theo cô bé kịp tới nơi
đều chưa kịp trả lời. Phạm Ngọc Trác là người nói. Rồi bà hỏi Trịnh Khuê, cũng
là hỏi Trịnh gia quân: “Vừa từ An Dung về à?”
“Phạm đại đương gia.” Trịnh gia
quân ngay lập tức cúi chào bà và chồng.
Trịnh Khuê thì nhanh chóng đáp,
vẫn đang víu chặt lấy Phạm Minh Quang: “Dạ. Bố cháu ra lệnh rút toàn bộ khỏi An
Dung. Nhưng mà mới chỉ về được một nửa thôi ạ. Bác ơi, phó tướng Nguyễn Đức Dục
vẫn đang…”
“Vậy thì ta đành trông đợi vào
chính cậu ta cùng sự hỗ trợ của Lưu gia thôi.” Bà quay sang phía cô bé, vỗ đầu
cô, vừa khước từ, vừa an ủi. “Ta không giúp các cháu được. Nhưng Trịnh gia quân
cũng không phải kẻ thù của Thú vệ. Nếu phó tướng của bố cháu đủ khôn khéo, mà
hẳn cậu ta sẽ khôn khéo thôi, thì không có lý gì Thú vệ hay ai đó có nguyên cớ
gì để làm hại cậu ta đâu. Cháu cứ yên tâm. Minh Quang, đưa em đi tắm rửa, thay
quần áo bẩn ra để chuẩn bị cho đêm nay. Dẫn con bé đến chỗ Tình ấy. Còn các
ngươi,” bà quay sang toán Trịnh gia quân, “theo ta đến gặp năm vị gia chủ còn
lại. Sau khi nói xong thì thay quần áo sang đồ của vương phủ. Ta và các vị gia
chủ sẽ quyết định rồi nói với Trịnh tôn bà sau.”
Trịnh gia quân ngay lập tức
vâng lời, rồi đi theo Phạm Ngọc Trác cùng chồng bà.
Còn Phạm Minh Quang thì quay
sang Trịnh Khuê, lau bớt nước mắt nước mũi trên mặt em, rồi mỉm cười trấn an:
“Ta đi gặp Tình trước nhá. Chắc nó đang ở Tả trạch đấy.”
“Vâng ạ.” Trịnh Khuê gật đầu
rất mạnh, rồi bám thật chặt vào cổ Phạm Minh Quang, để y bế đến gặp chị.
---------------------
Lý Tình đang nằm ngửa trên
giường.
Nàng cố gắng ngủ, nhưng mắt vẫn
cứ mở thao láo, nhìn chằm chằm trần nhà.
Khung cửa dán giấy không che
được ánh nắng bên ngoài.
Phòng không đủ tối, mà cũng quá
nóng nực.
Xà ngang xà dọc cũng quá đỏ.
Xem ra không thể nghỉ được
trước buổi yến tiệc rồi.
Trong đầu nàng cứ quanh quẩn
những lời nàng tính nói vào đêm nay.
Thật nực cười.
Lúc nàng muốn nghĩ thì những
suy tính ấy cứ trượt đi. Còn lúc nàng muốn quên chúng đi thì chúng cứ vồ tới.
Đúng là đời.
Khi nàng đang lăn lộn chửi
thầm, thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Hai tiếng.
Một rất khỏe khoắn, nhưng bình
ổn, rất nặng.
Một tiếng thì nhanh như sóc,
đang bình bịch chạy tới, dù rất nhẹ.
Lý Tình dường như ngay lập tức
biết tiếng động này có nghĩa gì.
Nàng vội vã bước xuống giường,
chạy nhào ra cửa.
Khi Lý Tình đẩy cửa và ló đầu
ra, Trịnh Khuê đã ngay lập tức vồ lấy, ôm chặt cổ Lý Tình và siết chặt lấy
nàng.
Cô bé liên tục gọi “chị”, nhưng
cô còn cao hơn Lý Tình.
Thậm chí cô trông mới như người
chị lớn đang ôm đứa em nhỏ.
Nhưng khi Lý Tình lấy lại thăng
bằng và vỗ lên lưng Trịnh Khuê, nhẹ nhàng nói “chị ở đây rồi, không sao đâu”,
thì mọi trật tự lại trở về như ban đầu.
Phạm Minh Quang nhìn hai chị em
ôm lấy nhau, thở dài rồi nói: “Trịnh tướng quân ra lệnh rút khỏi An Dung rồi.
Một nửa đang kẹt lại ở đó cùng chỉ huy, nhưng một nửa đã đưa được Khuê về rồi.”
Lý Tình nhìn lên y, xác nhận
những lời y nói là thật rồi mới nói: “Vậy thì ta đành phải nhường cho các vị
gia chủ xử lý việc này rồi. Bây giờ em hay mẹ ra mặt thì đều quá nhạy cảm.”
“Mẹ anh đã xử lý rồi.” Phạm
Minh Quang mỉm cười nói với Lý Tình, nhưng rồi chỉ trong khoảnh khắc, hai ánh
nhìn lại né nhau ra.
Y lúng túng kéo Trịnh Khuê ra,
nói với cô bé: “Đi tắm rửa trước đi, ở đây luôn. Rồi hai chị em giúp nhau chuẩn
bị. Anh đi xem chỗ mẹ và các bác các cô chú đây.”
Lý Tình ừ khẽ một tiếng. Nhưng
Trịnh Khuê lại quay ra, nói với Phạm Minh Quang: “Sau đấy anh cho em biết mọi
việc sẽ ra sao được không? Anh Huỳnh nói rằng phần còn lại đã chạm mặt một Thú
vệ. Nhưng không phải trước đấy họ vẫn chạm mặt à? Sao lần này lại nghiêm trọng
đến thế?”
“Rồi, rồi.” Phạm Minh Quang ấn
cái đầu kiên quyết hỏi gặng của cô bé xuống rồi nói. “Còn tùy anh nghe thấy cái
gì và mọi người cho anh nói cái gì. Nhưng mẹ anh bảo rồi đúng không? Trịnh gia
không phải kẻ thù của Thú vệ. Trừ phi lộ ra cái gì tày đình,” y dừng một chút,
nhìn xuống hai chị em một cách đầy ẩn ý, Trịnh Khuê nhìn thấy ánh mắt ấy, ngay
lập tức hiểu ra, giật mình lùi lại. Rồi y nói tiếp, “nhưng nếu em đã quay về
được an toàn, vậy Thú vệ không có lý do gì để gây hại cho cha em hay Trịnh gia
quân cả.”
“Minh Quang, anh đi đi,” Lý
Tình chợt lên tiếng, nàng không nhìn y, ánh mắt chỉ hướng ra sân đầy nắng bên
ngoài, nói, “giúp em nói với bác Phạm. Ở An Dung không chỉ có Thú vệ. Tất cả
không được đụng một ngón tay vào.”
Trịnh Khuê ngay lập tức quay
sang nhìn chị, cô bé sững sờ, rồi chợt hiểu ra, nhưng vì vẫn đang ở ngoài hành
lang nên không dám nói gì cả.
Còn Phạm Minh Quang thì nhìn
nàng, sau khi đã xác nhận rằng đó là thông tin và mệnh lệnh của nàng, liền quay
đầu đi rất nhanh về phía nơi sáu vị gia chủ sẽ gặp mặt toán Trịnh gia quân.
Phụng Hạc có tính toán của
riêng bà ta.
Không ai có thể lường được
những biến số bà ta sẵn sàng tạo ra cả.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
Xích tử chầu Lang mẫu: là một
loại hoa văn, miêu tả cảnh đàn sói con (xích tử) vây quanh Sói ba mắt (Lang
mẫu), là hoa văn mang ngụ ý ca tụng ân đức của Sói thần, cũng mang hàm ý chỉ
cảnh chư hầu về chầu quanh Hoàng Đế Bàng thị.
Dây Liên nha: dây chuyền đeo cổ
trong lễ phục Đại Bàng, được xâu lại từ những răng nanh (nha) đúc từ bạc và
Xích Thạch.
Loại hai màu là dây Liên nha
làm từ Xích Thạch đen và bạc đan xen, dành cho Đại vương, Đại công thần, Đại
Ngự thị, tựu chung là kẻ dưới một người trên vạn người.
Dây Liên nha cho tước Vương thì
làm từ nanh bạc, chỉ được xen một mặt nhật bằng Xích Thạch, chính là loại Lý
Tình đeo.
Dây Liên nha cho tước hầu chỉ
được làm từ bạc.
Còn dây Liên nha của Hoàng Đế
sẽ được gọi là Nhật Nguyệt Tinh Liên nha, đan xen giữa Xích Thạch đỏ (nhật),
Xích Thạch đen (nguyệt) và bạc (tinh).
Nhật Nguyệt Tinh chuyển: Là hoa
văn gồm mặt trời, mặt trăng và các vì sao xoay tròn, tạo thành vòng luân hồi,
là hoa văn dành cho tước Vương. Theo truyền thuyết, ba mắt của Sói cũng có thể
được coi là một Nhật Nguyệt Tinh chuyển, còn màu đen của lông Người là màn
trời.
Đại Ngự Linh Hà, Đại Ngự Phiên
Du: Các Đại Ngự thị đều được gọi bằng tên mà không được gọi bằng họ, vì họ đều
phải đổi về họ “Bàng” khi nhậm chức (nếu trước đó họ không mang họ “Bàng”).
Trường hợp ngoại lệ duy nhất là Đại Ngự Trần Tử Lâu của vua Hiền Tông. Tuy
nhiên, Trần Tử Lâu cũng chỉ tạm giữ chức vụ này trong ba năm và cũng không thực
hiện cam kết của Đại Ngự (xem lại chú thích chương 4).
Nhận xét
Đăng nhận xét