Chương 23: Giấc mộng

Phụng Hạc đi qua hành lang tĩnh lặng.

Lính gác vẫn dày đặc vây quanh Tả trạch, nhưng dường như họ đều hiểu, họ chẳng còn gì có thể làm để bảo vệ chủ nhân cả.

Trịnh Khuê được gửi cho Lê Phỉ Hiền và Nguyễn Thường Hiệu chăm sóc, cũng là để kéo cô bé ra khỏi phòng bệnh của Lý Tình.

Sức khỏe của Lý Tình giờ đây là cấm kỵ trong lòng Lũy Xương.

Khi Phụng Hạc, bấy giờ, đã lột bỏ cái lốt Cương Viễn Thủy, đến trước cửa phòng của học trò mình, bà thấy được một cảnh tượng có chút lạ lẫm.

 

Căn phòng được bao quanh bởi ánh sáng của ban ngày và gió tràn trong từng ngóc ngách.

Dương Mục đã ra lệnh mở toang mọi cánh cửa.

 

Hóa ra, căn phòng này có thể sáng đến thế nếu nó mở cửa ra. Trước đây, phòng Lý Tình luôn đóng chặt cửa. Đặc biệt là khi nó ốm.

 

Phụng Hạc bước một bước vào phòng.

 

Dương Mục đang ngồi canh bên cạnh, thấm mồ hôi và mớm từng ngụm nước cho Lý Tình. Chỉ là nước trắng, nhưng cũng ngụm nuốt ngụm không.

 

Những chiếc khăn thấm máu đỏ rải rác bên gối nó cùng những tia máu nhỏ đọng bên đôi môi khô khốc rướm máu cũng đã đủ để cho bà biết tình trạng của nó rồi.

 

“Để ta giúp cho.” Phụng Hạc nói, rồi đợi Dương Mục cho phép bước vào.

Nhưng Dương Mục không giống như Trịnh Liên, ông không cho phép.

Vị Hầu gia già vẫn rất tỉnh táo và khỏe khoắn sau nhiều ngày tự tay canh chừng và chăm sóc đứa trẻ. Ông cũng chăm sóc nó rất chu đáo, ông dường như đã rất quen với việc chăm sóc trẻ con bị bệnh rồi. Dù cho có là một người thường chăm sóc cho một Họa sư đặc biệt, cũng chẳng khiến ông lúng túng chút nào.

Rõ ràng ông không định để Phụng Hạc động tay.

Hôm qua bà đã bảo người gửi yêu cầu đến ông, bảo ông để bà chữa cho Lý Tình rồi, ông cũng không hồi đáp.

“Dương Mục, ông biết ta có thể giúp nó mà.” Phụng Hạc lại tiếp tục thuyết phục ông.

Lý Tình dường như bị sặc, lại lên cơn ho. Nó ho khan rất dồn dập, trộn thêm những tiếng rên rỉ đau đớn khe khẽ. Rồi lại sặc ra những tia máu.

 

Dương Mục lại lập tức đặt bát nước xuống, vừa ôm nó lên, vỗ lên lưng đứa trẻ, vừa lau máu bắn ra cho nó. Ông khẽ thì thầm vào tai nó, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Ta ở đây.”

Dương Mục đã kiên trì làm như vậy suốt ba ngày qua. 

Chính Phụng Hạc cũng phải bất ngờ rằng Lý Tình thực sự chịu được và có chút chuyển biến tích cực dưới sự chăm sóc này.

Trước đây, bà đơn giản là dùng Họa thuật kéo nó lại.

Sau khi dỗ Lý Tình ngừng ho xong, Dương Mục lại đỡ nó nằm xuống, vỗ về đứa trẻ, như ru cho nó ngủ.

Lý Tình vẫn đau đớn rên rỉ, nhưng ông cũng vẫn kiên trì.

Ông cũng kiên trì được. Sau rất lâu vỗ về như vậy, hơi thở gấp do cơn đau của Lý Tình cũng dần bình ổn lại. Dương Mục còn khẽ nói với nó: “Đúng rồi. Con giỏi lắm.”

Hóa ra, ông đã chữa trị cho nó như thế này suốt những ngày qua.

Trịnh Liên không nỡ nhìn Lý Tình đau, và Phụng Hạc cũng thường chữa cho nó rất nhanh chóng, nên đến tận bây giờ Phụng Hạc mới biết Lý Tình sẽ sống sót qua những lần bệnh nặng thế này ra sao nếu không có Họa thuật của bà.

Xem ra, nó kiên cường hơn bà nghĩ không ít.

Sau khi để Phụng Hạc đứng đó im lặng lâu như hóa thành bức tượng, Dương Mục mới nói: “Một căn phòng trống trơn đóng kín mít, đây là cách bà nuôi nấng con trẻ đấy hả?”

“Con bé cần phải được giữ kín.” Phụng Hạc đáp. “Nó không thể bị nhiễm lạnh, cũng không thể để người khác thấy khi nó mất kiểm soát tinh thần. Ông không biết sự sống của nó mong manh đến đâu đâu.”

“Nó cần được thở.” Dương Mục lại không chấp nhận lời biện hộ ấy. “Nó cần được đón ánh nắng, cần được sống. Chứ không phải bị giấu trong lồng.” 

Phụng Hạc liền không tiếp tục cuộc hội thoại này nữa.

Kỳ thực, bà chưa bao giờ quan tâm nó làm gì trong phòng.

“Ta có thể chữa cho nó ngay bây giờ.” Bà nói. “Lũy Xương có thể đón tân vương quay về, khỏe mạnh như trước.”

“Bà sẽ phá vỡ trái tim đứa bé này. Đó là thứ bà sẽ làm nếu ta để bà vào đây bây giờ.” Dương Mục kiên quyết khẳng định. “Bà có muốn kẻ đã giết mẹ bà bên cạnh giường bệnh của bà không?”

 

Phụng Hạc nhíu mày. Bà va phải câu hỏi sắt thép của ông, lại thực sự đáp: “Ta không quan tâm. Cha mẹ ta cũng chết lâu lắm rồi.”

“Còn Lý Tình thì không.” Dương Mục không do dự mà đáp lại. “Nó không muốn được bà cứu đâu. Nó đã muốn chết lắm rồi, không cần bà đẩy nó gần mép vực hơn nữa.”

“Nó sẽ không chết khi ta còn ở cạnh.” Phụng Hạc nói. Bà có thể khiến nó sống, miễn là bà muốn.

“Bà không biết đâu.” Dương Mục lại nói. “Ta đã nhìn thấy nhiều Họa sư, nhiều con người, chết đi lắm rồi. Bà không hơn ta đâu, quỷ già ạ. Nếu nó đã quyết tâm, Sói sẽ đưa nó đi, còn bà, sẽ chỉ đứng ngoài thôi.”

Phụng Hạc không thể thuyết phục nổi Dương Mục.

Và có lẽ ông cũng nói đúng.

Phụng Hạc nhớ ánh nhìn cuối cùng Lý Tình ném cho bà ngày ấy.

Có lẽ lần này, bà sẽ không thể dễ dàng thuyết phục nó quay về như trước thật.

---------------------

Đại điện xử lý chính vụ của Lũy Xương vương phủ không đóng cửa.

Trái lại, cả Thế tử và đương gia của sáu đại gia tộc đều đang tụ tập ở đây. Trịnh Khuê vẫn chưa đủ sức để quyết định thay Lý Tình, nhưng cô bé sẽ ở đây để lắng nghe chứng giám thay cho chị. Còn Dương Thiện thì đã thay Dương Mục không phải chỉ một lần. Sự có mặt của bà chính là đại diện cho Dương hầu.

Chỉ có Trịnh Khâm không ở trong căn phòng này. Ông chỉ vừa mới trở về, từ lúc xuống ngựa đến giờ, ông vẫn luôn quỳ bên cạnh linh cữu chị gái mình.

Bàng Linh Hà biết về sự đoàn kết của sáu đại gia tộc Lũy Xương, nó đã đứng ra gắn kết cả vùng đất này, khiến một Lý thị chưa từng sở hữu một Họa sư nào và một Lũy Xương đã bị cắt xẻ đất đai nhiều lần giữ vững vị thế trong suốt năm trăm năm.

Người ta nói gì về Lũy Xương nhỉ?

Trừ phi ngươi đốt trụi từng cành cây ngọn cỏ, bằng không từng cành cây ngọn cỏ sót lại của Lũy Xương sẽ đều hướng về Lý thị. Sẽ cản bước ngươi.

Khiến cho ngay cả ân huệ Sói ban, ân huệ đã khiến họ mở rộng lãnh thổ và thống trị cả biển trời cũng phải dừng bước.

Bàng Linh Hà luôn được dạy rằng không bao giờ có thể dùng bạo lực tuyệt đối để kiểm soát Lũy Xương, nhưng bà chưa từng biết phản ứng của vùng đất này có thể mạnh mẽ đến mức nào.

Nhưng bây giờ bà ta đã được đích thân trải nghiệm.

Khi đứng trên đại điện lúc bấy giờ, dường như đến cả sa lụa cũng trở thành cung kiếm, đang mang trong mình nỗi hận của Lý Tình.

“Trịnh tướng quân cũng đã trở về, xem ra trong đêm nay chúng ta sẽ có thể hạ táng rồi.” Bàng Linh Hà đứng trước đại điện, trong ánh nhìn của những nhiếp chính tạm quyền đang ngồi quanh ghế hổ của Lũy Xương mà nói. “Nếu vậy, mai ta cũng sẽ trở về Xích Thành thôi.”

“Ngài có thể quay về hay ở lại, ngay bây giờ hay bất kỳ lúc nào ngài muốn.” Đinh Diễn nói. Ông đã tháo xuống toàn bộ trang sức, nhưng trông còn uy nghiêm hơn trước đây. “Chúng ta luôn sẵn sàng tiếp đón Đại Ngự.” 

Đến cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ.

Thật kỳ lạ khi những ngày này, ve cũng ngừng bặt tiếng kêu.

Bàng Linh Hà khẽ mỉa mai chính mình. 

Có lẽ, làm Đại Ngự cho một Hoàng Đế yếu đuối quá lâu cũng khiến bà ta yếu hơn, khiến bà ta phán đoán ngu ngốc hơn thời còn trẻ.

Dương Mục không chỉ không nói không. Khi ông ôm lấy đứa trẻ ấy, cả Lũy Xương đã có câu trả lời.

Nhưng Bàng Linh Hà không ở đây để từ bỏ.

“Có vẻ đến cuối cùng thì hòa bình giữa chúng ta cũng chẳng hơn gì một giấc mộng.” Bà ta nói, một lời bày tỏ thành thật giữa những người chẳng còn gì để che giấu khỏi nhau. “Ta lại cứ nghĩ ta có thể làm người hùng, trở thành kẻ đầu tiên có thể đặt dấu chấm hết cho cuộc xung đột dai dẳng của chúng ta.”

“Ngài đã là người hùng rồi.” Nguyễn Thường Hiệu nói. “Chưa một lần nào, kể từ hai trăm năm trước, người họ Bàng có thể khiến máu của người Lũy Xương đổ trên đất Lũy Xương. Nhưng ngài đã làm được rồi đó thôi. Ngài làm được điều mà đến cả Trùng Quang Đế cũng không làm được, trút sỉ nhục vào đầu chúng ta.”

“Chỉ ta thôi sao?” Bàng Linh Hà nói. “Mỗi người trong các vị đều đã chọn nước đi của mình. Ta cũng chỉ bị lừa bởi một Dương Mục im lặng mà thôi.”

“Chúng ta đã chọn rút lui.” Nguyễn Chinh lại nói. “Còn bà đã chọn khai chiến.”

“Tin đồn ở Thịnh An có thể giấu khỏi dân chúng, có thể giấu khỏi Hoàng Đế, nhưng không thể giấu được Thú vệ.” Bàng Linh Hà liền đáp. “Nguyễn thị gọi đó là rút lui thì quả là tự đánh giá mình thấp quá rồi.”

Lũy Xương không phải một khối rắn. Giữa bức tường thành, giữa những viên gạch, là khe hở.

“Ngài đã từng nói với tôn bà rằng Thịnh An là công của chủ chúng ta kia mà.” Phạm Ngọc Trác lại lên tiếng. “Sao lại xem là chúng ta không lui kia chứ?”

Bàng Linh Hà im lặng. Trịnh Liên đã ngửa bài với cả sáu gia chủ rồi. Chẳng có gì trong cuộc gặp ấy là bí mật nữa.

Trịnh Liên đã chọn phe rồi. Bà đặt con mình vào vòng tay của sáu đại gia tộc trước khi đi, dùng những ngày cuối cùng của cuộc đời, hoàn toàn dứt ra khỏi lưới xích mà Trương thị đã dệt.

“Bàng Linh Hà, sao bà cứ phải cố làm điều vô ích như vậy?” Lê Phỉ Hiền hôm nay ngồi bên cạnh Trịnh Khuê, bà ôm chặt cô bé, bảo vệ Thế tử, cũng là bảo vệ đứa trẻ duy nhất mang huyết thống họ Trịnh. “Trước đây, bà có thể tìm ra kẽ hở, trước đây, chúng ta sẽ còn nghe bà nói. Nhưng sau những gì đã xảy ra, bà không ngu ngốc đến mức nghĩ mình còn chiêu dụ được ai đấy chứ? Chúng ta đều là người đã lớn rồi, bám víu hy vọng hão huyền rồi cứa vào vết thương con trẻ thì có tác dụng gì?”

Bàng Linh Hà hiểu lời bà nói, đương nhiên bà ta hiểu.

Vốn đã chẳng còn gì để nói nữa rồi. Ngày hôm nay kết cục đã thành ra như vậy, thì chẳng còn gì để trả giá nữa.

“Chúng ta đã biết nhau rất lâu rồi, Bàng Linh Hà ạ.” Dương Thiện nói. “Về đi thôi. Khi gặp lại, chúng ta sẽ tiếp đón bà đúng lễ nghĩa.”

Sáu đại gia tộc không ở đây như những nhà riêng biệt.

Đây là món nợ của Lũy Xương, họ đều xưng là “chúng ta”.

“Linh Hà thua rồi.” Bàng Linh Hà thở dài. Một ván cờ rất dài, bà ta đã đánh từ ngày đầu tiên làm Đại Ngự thị, cuối cùng cũng không thể thắng. “Khi xưa tôi đã nghĩ rằng chúng ta chỉ không thể hòa giải vì bất công và lòng tham không đáy của quyền lực, nên tôi đã luôn tìm cách hứa cho Lũy Xương tất cả những gì một Đại Ngự như tôi có thể hứa. Nhưng ngay cả khi tôi chẳng nợ gì hai vị cố Vương, tôi cũng chỉ có thể giữ kiếm của chúng ta trong vỏ được có mấy chục năm. Có lẽ đến lúc phải tạm biệt với tình xưa nghĩa cũ rồi. Tôi nợ đứa trẻ một người mẹ, tôi biết tôi sẽ phải trả bằng gì.”

Sáu đại gia tộc không đáp lại nữa.

Trận đánh này đã ngã ngũ rồi.

“Bàng Linh Hà xin bái biệt chư quân.” Bàng Linh Hà nói, rồi quay đi. Không cần đợi đến mai nữa. Xích Thành đang mở cửa đợi bà ta về nhận lỗi với Thái úy Mạc Hinh rồi. “Từ giờ chỉ có thắng hoặc chết, tôi cũng chẳng còn trẻ để mà tự tin nữa rồi. Đành phải cầu may cho chính mình thôi.”

“Bà sẽ không thắng đâu.” Chợt, có tiếng nói của một thanh niên vang lên từ ngoài cửa điện.

Bàng Linh Hà ngước mắt lên nhìn. Dương Văn Quyết không buồn cả cởi mũ xuống. Anh cũng không cúi đầu. Anh cao hơn Bàng Linh Hà, chỉ liếc đôi mắt sắc lạnh xuống Đại Ngự thị.

“Khi gặp lại,” Dương Văn Quyết nói, anh vẫn còn khàn giọng vì gào khóc sau khi nhận được tin giữa đường, “ta sẽ thay bà ấy giết bà.”

Nói rồi, anh lướt qua Bàng Linh Hà, tiến vào chính điện, quỳ một chân xuống mà nghiêm giọng thưa: “Bẩm chư vị gia chủ cùng Thế tử, nhầm lẫn đã được làm rõ, hậu quả đã giải quyết xong, Văn Quyết xin được trình báo lại toàn bộ sự việc Thịnh An ạ.”

Bàng Linh Hà bước ra khỏi chính điện.

Không cần đợi đến mai nữa.

Trịnh Khâm đang đưa tiễn Trịnh Liên, bà ta cũng không tham gì việc phải nghe thêm một lời hận thù nữa.

Ván cờ này khép lại rồi. Từ giờ, Bàng Linh Hà phải đánh ván mới, theo lệnh Trương Mạc Hinh.


---------------------


Cả cơ thể Lý Tình như đang bị thiêu đốt. Mọi giác quan đều bị mù đi, chẳng còn cảm nhận được gì ngoài cảm giác dòng máu chạy loạn như thác xiết trong từng sợi mạch.

Trong cơn mê man, nàng vẫn cảm nhận được có tiếng gọi của Dương Mục. Cứ mỗi lần nàng cảm thấy mình bị dìm xuống, tiếng nói của ông lại kéo nàng lên, từng chút, từng chút một.

Nàng cố đẩy ông ra, nhớ đến cách ông đánh nàng ngất đi khi nàng muốn tự kết liễu, nàng lại cảm thấy bừng lửa giận.

Nhưng ông vẫn ôm lấy, nhẹ nhàng nói ông ở đây.

Đi đi. Nàng muốn nói vậy. Nhưng cơn sốt bùng lên, nàng không thể nói thành lời.

Rồi dần dần, khi cơn sốt dìm nàng xuống, khi cơn khó thở và bóng tối bao trùm, lời của ông lại trở thành một hốc cây hõm xuống, cho nàng biết nàng không đang chơi vơi giữa vô định.

Ông càng thì thầm như vậy, nàng lại càng cảm thấy mình đang nằm xuống, thế giới xung quanh đang cứng lại, thành một mặt đất, một bãi đáp dưới thân.

Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ là lâu đến vô tận.

Những dòng chảy ổn định lại. Trầm lại.

Lý Tình đang ở đâu đó, một nơi trên mặt đất.

Cứng cáp và lạnh lẽo.

Nhưng xung quanh lại hoàn toàn im lặng.

Không còn nghe thấy tiếng của Dương Mục nữa.

Có lẽ ông cũng đi rồi.

Cũng bỏ cuộc rồi.

Cuối cùng, nàng cũng có thể mở mắt ra.

Nhưng khi mắt mở ra, nàng mới nhận ra, mình vẫn còn đang trong mộng.

Lại là bóng đêm bao phủ, hoặc cũng có thể là ánh sáng lan tràn.

Nàng chẳng rõ nữa.

Chỉ có song sắt vô tận, và phía trước, là Sói đang ngồi, nhìn nàng.

Sói và nàng, ngoài và trong cũi sắt.

Nhưng cũi ở đâu?

Song sắt như trải dài vô tận phía trước, nhưng phía sau, hay bên trái, bên phải, thì sao?

Đâu là trong cũi?

Nàng không biết, nàng không nắm bắt được, nàng cũng không quan tâm.

Nàng cảm thấy cả cơ thể đang mang hàng ngàn vết cắt.

Đau quá.

“Làm ơn…” Lý Tình lê chính mình đến bên song sắt, nàng áp vào sắt lạnh băng, lạnh như chính không gian xung quanh, lạnh đến mức thiêu đốt cơ thể. “Giết ta đi.”

Nhưng Sói không đáp lại.

Như thể Sói không nhìn thấy vết thương dữ tợn và máu đổ quanh cơ thể, quanh bước chân lê lết của nàng.

Sói chỉ nhìn. Im lặng, nhìn nàng.

Nàng với vào, qua khe hở của song sắt, chạm đến lông đen và nanh trắng của Sói, nhìn Sói, ánh nhìn thay thanh âm.

Đau quá.

Cứu ta đi.

Nếu ngươi là thần thánh, thì song sắt này có là gì kia chứ?

Ngươi cũng từng chảy máu kia mà, ngươi cũng hiểu cơn đau này, phải không?

Nếu ta là sai lầm, nếu ta vốn không nên sống, vậy ngươi phải làm gì đi chứ.

Sự tồn tại của ta đã báng bổ quyền năng của ngươi, lẽ nào ngươi không thấy ghê tởm sao?

Giết ta đi.

Ngươi đã trừng phạt ta bằng cơn đau này cả đời rồi.

Giết ta đi.

Nàng cứ nhìn Sói mãi, tưởng tượng ra răng nanh trắng dã của Sói gặm xuyên qua cổ họng nàng.

Nhưng nàng cố gắng với vào, song sắt vẫn ngăn cách giữa cả hai.

Chẳng hiểu từ bao giờ, nàng nhận ra Sói cũng đang co ro trong cũi sắt.

Hóa ra, Sói mới ở bên trong.

Đôi mắt nàng không thể chớp. Đến khô hay rát cũng không cảm thấy nữa. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sói là cách duy nhất để nàng cầu xin. Nàng không cảm thấy mình nói được thành lời nữa rồi.

Nàng không thể nhắm được mắt. Trong giấc mộng này, đôi mắt là cách duy nhất nàng gào thét được.

Thì ra là như vậy.

Bây giờ, nàng mới hiểu được giấc mơ ám ảnh nàng suốt bao ngày qua có ý nghĩa gì.

Hóa ra, nàng không mơ thấy Sói chết, mà là nàng chết.

Hóa ra, không phải Sói tìm đến nàng, mà là nàng đang tìm đến Sói, cầu xin Sói.

Nhưng có lẽ, nàng đã chọn chính số phận của mình, hình phạt của mình.

Bởi giống như cách đứa trẻ ấy, chỉ ngồi sau song sắt, bàng quan trước nỗi đau của con sói, Sói cũng chỉ ngồi sau song sắt, nhìn ánh mắt cầu xin của nàng.

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Lời của tác giả:

Mạc Hinh: “冪馨”, mạc trong “khai mạc”, “bế mạc”, tức là tấm màn che phủ, hinh là hương thơm lừng bay xa, cũng là ám chỉ tiếng tốt truyền đơi. Đây là tự của Trương Trang Quân.

Hãy đọc lại đoạn đầu chương 1 nếu ai không nhớ giấc mơ ám ảnh là giấc mơ nào.

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm