Chương 14: Trở về
An Dung đang nổi gió. Đêm đã rất sâu.
Trịnh Khuê vẫn đang ngồi
chờ bên thềm cửa.
Nguyễn Đức Dục và vài
anh em vẫn chưa về.
Họ luôn ra ngoài ban
đêm, nhưng cũng luôn về sớm hơn hôm nay.
Cô bé cảm thấy rất lo
lắng khi nhìn cơn gió mạnh đang kéo cả cây cau cong xuống.
Đêm nay gió lớn quá.
Nguyễn Đức Dục hay nói
gió lớn sẽ tạo ra nhiều âm thanh để che giấu họ, là một thời tiết hoàn hảo cho
công việc.
Nhưng không hiểu sao
Trịnh Khuê lại chỉ cảm thấy rất bất an.
Cô cứ ngồi rồi lại đứng,
rồi lại ngồi.
Khoảng vườn càng xào xạc
vì gió, cô càng không thể yên chân.
Rồi cánh cổng kẽo kẹt mở
ra.
Trịnh Khuê gần như ngay
lập tức chạy ra chào đón người lính vừa đẩy cửa vào.
“Mọi người sao rồi?” Cô
hỏi. “Anh Dục đâu?”
“Công nữ…” Người lính
lại không trả lời cô, anh chỉ đưa ra bức tin báo mà anh nhận được từ chỉ huy
của mình. “Nguyễn phó tướng vẫn đang tiếp tục nhiệm vụ, bên ấy không thể quay
về nơi này nữa, sẽ liên lụy đến lão Hến và bà Thuyên. Những Trịnh gia quân còn
lại sẽ nhận lệnh của Trịnh đại nhân, đưa cô về Lũy Xương ngay bây giờ ạ.”
“Lệnh của bố ư?” Cô sửng
sốt, rồi cầm lấy bức tin báo người lính đưa ra mà soi dưới ánh đèn trước cửa.
Trịnh Khâm chỉ đưa ra
một lệnh ngắn gọn.
“Rút về Lũy Xương.”
“Vậy ta phải đợi phía
anh Dục về cùng chứ?” Trịnh Khuê quay sang nói với người lính. “Nói rõ ràng cho
em nghe, chuyện gì đã xảy ra?”
Già Hến cũng khom lưng
bước ra từ trong nhà. Vợ ông, bà Thuyên thì nhanh nhẹn hơn, ngay lập tức mang
đồ đạc của Trịnh Khuê ra, bước đến trao cho người lính, nói: “Các anh em đưa
công nữ đi ngay. Không cần phải lo cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ dùng mọi cách hỗ
trợ Nguyễn đại nhân rút lui.”
Người lính cầm lấy tay
nải của Trịnh Khuê, nhìn hai ông bà, rồi đưa tay hành lễ, nói: “Anh em chúng
tôi xin đội ơn hai cụ.” Rồi quay sang, bế bổng Trịnh Khuê vẫn đang hoang mang
lên, vừa đưa cô đi, vừa nói khẽ: “Đây là lệnh, thưa công nữ. Chúng ta tính nhầm
rồi. Chỉ khi chúng ta an toàn lui về, Nguyễn phó tướng mới có thể lui theo.”
Trịnh Khuê liền không
chống cự nữa, cô bé im lặng một lúc, rồi hỏi: “Mọi người sẽ về được chứ? Đúng
không? Bố sẽ an toàn đúng không? Mọi người ở Lũy Xương sẽ không gặp nguy hiểm
gì chứ?”
“Nếu từ giờ trở đi chúng
ta không mắc sai lầm nữa, thì có thể, thưa công nữ.”
Trịnh Khuê không nói gì
nữa.
Họ phải trở về Lũy
Xương. Phải không mắc thêm bất cứ một sai lầm nào nữa.
Đây là mệnh lệnh dành
cho cô bé.
Hơn nửa đoàn Trịnh gia
quân đang ẩn mình ở An Dung ngay lập tức rời đi trong đêm.
Họ bỏ lại thuyền, dùng
ngựa, đi đường rừng, để xuyên một đường thẳng tắp về Vương phủ Lũy Xương.
Họ cần đi nhanh nhất có
thể, để có thể trở về Lũy Xương trong ba ngày tới.
Đây là lệnh.
---------------------
Sau bữa rượu, người của
sáu đại gia tộc ở lại Vương phủ để nghỉ ngơi và chuẩn bị đón tiếp thánh chỉ.
Nguyễn Chinh đã xin gặp
riêng với Lý Tình để xin tha thứ cho sự tắc trách của con gái mình. Nhưng đương
nhiên ông không phải chính Nguyễn Trung, cũng không thể cho nàng lời giải thích
toàn diện cho vấn đề đã xảy ra ở Thịnh An, chỉ có thể hứa rằng sai lầm như vậy
sẽ không diễn ra nữa.
Lý Tình cũng không có gì
để trách phạt lên ông cả. Nàng chỉ vui vẻ nhận lấy món quà tạ lỗi của ông, một
chiếc trâm bạc khảm ngọc trắng.
Việc lỗi lầm này, xem
như bỏ qua. Nàng nói vậy, và Nguyễn Chinh cũng đành tin vậy.
Đến trưa ngày hôm sau,
khi Dương Mục không thể lấy cớ vẫn chưa tỉnh rượu để thoái thác nữa, thì Trịnh
Liên vời ông đến gặp riêng bà.
Dương Mục đương nhiên
không thể không tới.
Ông lại đem theo gậy
chống, đi tới Hữu trạch.
“Đã bao nhiêu năm rồi
nhỉ?” Trịnh Liên đang ngồi bên giường, trong buồng ngủ, nói với Dương Mục vừa
bước vào thư phòng qua tấm mành tre. “Từ khi hai anh em ta có thể nói chuyện
riêng như thế này.”
“Liên.” Dương Mục không
để ý đến sự sắp xếp kỳ lạ của bà mà chỉ bước đến bên cạnh thư án. Ông quá hiểu
bà rồi, bà cũng đã quá hiểu ông. Dương Mục không cần chống gậy nữa, ông chỉ cầm
nó trên tay. “Em biết tính anh mà.”
“Vậy sao?” Trịnh Liên
cũng không bước ra khỏi buồng ngủ, chỉ tiếp tục nói chuyện với ông như vậy.
“Khi chúng ta còn trẻ, anh không mấy khi im lặng như bây giờ. Anh và anh Huy
luôn nói rất lớn tiếng, khi hai người đi cùng nhau, em hay chàng ấy, hay bất kỳ
anh chị em nào khác, cũng khó mà chen vào lời hai anh được.”
Bà nhắc đến Lý Huy. Và
cũng nhắc đến Lý Hiển, Lý Duật Hoàng.
“Đâu phải lỗi của chúng
ta.” Dương Mục đáp. “Ta và Huy không lớn tiếng, chỉ là em, hay Lý Duật Hoàng,
đều nhát như chuột. Hai đứa hồi đấy không bao giờ nói nhiều. Nhưng bây giờ đã
khác nhiều rồi. Em bây giờ nói rất nhiều, giọng rất vững. Khi Lý Duật Hoàng đến
Xích Thành, hẳn nó cũng đã hùng biện vô cùng tự tin, để có thể khiến cả Tiên Đế
cũng tin Huy đã làm phản, để khiến người cẩn trọng như Tiên Đế cũng nhìn nhầm
mà trao quyền cho nó. Khác nhiều lắm rồi.”
“Phải…” Trịnh Liên cũng
phải cảm khái. Thời gian đã trôi qua, rất nhiều thứ đã thay đổi. Dương Mục nói
đúng, khác nhiều lắm rồi. “Khi ấy, Khâm còn là một thằng nhóc con bé xíu, luôn
lẽo đẽo theo chúng ta. Giờ, đến ở lại bên cạnh chúng ta nó cũng không muốn làm
nữa.”
“Nó vẫn muốn ở cạnh em.”
Dương Mục cũng bồi hồi khi nghe đến cái tên này. Thi thoảng, Trịnh Khâm vẫn đến
thăm ông. Nhưng đúng là, thằng nhóc con Khâm lẽo đẽo theo đuôi họ đã biến mất
rồi. “Chỉ là nó không tự vượt qua chính mình được thôi.”
“Dương đại ca cũng không
vượt qua được chính mình sao?” Trịnh Liên đã bắt thóp được ông rồi. Dương Mục
đã nói ra lời bà muốn ông nói.
“Ta sao?” Dương Mục cũng
biết bà muốn câu nói ấy của ông. Phải. Ông cũng nghĩ Trịnh Khâm đã quá kém cỏi
khi lạnh nhạt với đứa trẻ không có lỗi lầm gì, khi trách cứ đứa em gái chỉ vì
cái chết của đứa anh trai. Lý Duật Hoàng mới là kẻ có tội. Trịnh Khâm đáng ra
nên trách anh rể của nó mới đúng. “Ta đã trách đúng người rồi.”
“Giây phút cuối cùng,”
Trịnh Liên lại nói, “anh Huy đã nói anh ấy tự hào về chàng ấy.”
Dương Mục không thể đáp.
Trịnh Liên đã bắt thóp ông thật rồi.
Lý Duật Hoàng có tội với
hai đứa con của nó, đây là điều không thể chối cãi.
Nhưng những tội khác…
Không phải là thứ một mình Dương Mục có thể khẳng định.
Nhưng Trịnh Liên cũng
không đi xa hơn.
Bà gọi: “Anh có thể nhìn
thứ này không?”
Dương Mục thở dài.
Rồi ông quay người, đi
tới phất tấm mành tre lên.
Máu, đỏ tươi, đâm vào
ánh nhìn ông.
Chiếc khăn tay đẫm máu.
“Em không cản được anh
rời đi ngày ấy, cũng không cản được Khâm rời đi bây giờ.” Trịnh Liên đưa chiếc
khăn tay cho ông, nói. “Em sắp phải đi theo chàng ấy rồi, em cảm thấy vậy đấy.”
Dương Mục nhận lấy, ông
nhìn tấm khăn nhuốm máu một người em của ông, không nói nên lời.
Sói muốn thử thách sự
kiêu ngạo ông từng mang đến cùng.
Người đã cướp đi con
đường thăng tiến ông mơ mộng năm ba mươi sáu tuổi. Đã cướp đi người anh em,
người quân chủ ông thề trung thành năm ông bốn mươi ba. Rồi cướp đi người ông
mang ơn và đứa em trai ông vừa hận, vừa thương năm năm sau đó. Vài năm sau,
Người lại lấy đi vợ ông.
Bây giờ, khi ông sáu
mươi rồi, Người vẫn thấy chưa đủ, bắt ông phải nói thêm một lời tạm biệt nữa
với những người ông đã thề sẽ bảo vệ.
Người đang hỏi ông, đang
chê cười ông:
“Khi ấy, con từng nói
rằng chỉ cần con muốn, con sẽ làm được, dù không có phước lành của ta, đúng
chứ? Vậy bây giờ, con có còn nghĩ thế không?”
“Em muốn trăn trối gì
cho anh đây?” Ông khàn giọng hỏi, nhắm đôi mắt lại. Màu đỏ trên khăn gợi cho
ông cảm giác Sói đang nhìn ông.
“Em chỉ còn một đứa con
gái thôi.” Trịnh Liên đáp. “Khi em đi rồi, Khâm sẽ không còn lý do gì để quay
lại đây, bảo vệ và trung thành với con bé nữa. Nhưng nếu có anh bên cạnh, có
lẽ, anh sẽ làm được nhiều hơn em. Ngày ấy, em không cản được anh đi. Nhưng bây
giờ, nếu em gọi được anh trở về, có lẽ anh cũng sẽ gọi được Khâm trở về.”
---------------------
Dương Văn Quyết dùng một
tay giữ chặt áo tơi, một tay giữ nón lá, đi thật nhanh trong cơn mưa Thịnh An.
Khi đến nơi, anh đẩy
thật mạnh cổng nhà riêng của Nguyễn Trung, bước vào.
“Dương đại nhân, Dương
đại nhân,” người hầu trưởng trong nhà chạy ra đi quanh anh kêu gào mà không cả
che mưa, “xin ngài, xin ngài gượm đã…”
Bà ta quỳ xuống ngay
trong cơn mưa lớn, chặn trước mặt Dương Văn Quyết, dập đầu.
Dương Văn Quyết đứng
lại, rồi đưa chân, giẫm lên đầu người đàn bà. Thanh niên lạnh lùng, âm trầm như
ma quỷ mà nói: “Hai xe. Một triệu tám trăm đồng vàng. Các ngươi biết con số này
nghĩa là gì không?”
“Xin đại nhân thứ tội,
xin đại nhân…” Người hầu không dám cả vùng ra khỏi bàn chân đang đạp lên đầu
mình, chỉ càng dập đầu xuống sàn, gào khóc. “Chúng tôi xin ngài…”
“Đừng có xin ta!” Dương
Văn Quyết quát. “Cả nhà này chạy hết rồi phải không? Ngươi cũng trung thành quá
nhỉ? Nguyễn Trung và ngươi hứa cho nhau cái gì? Ta nói cho ngươi biết. Có ngàn
vàng cũng đừng mong cứu được cả nhà ngươi. Không chỉ nhét đẫy mồm mình rồi che
giấu thất thoát, mà còn muốn đẩy số lên cho Triều Đình tra để thoát tội…Một
triệu tám trăm đồng vàng! Đây là số có thể lấy đầu cả Lũy Xương này đấy! Ngươi
còn có mặt mũi ở đây xin ta? Ngươi tự đi mà xin cha mẹ ngươi tha thứ!”
Người hầu không ngừng
khóc. Bà ta chỉ biết kho bạc Thịnh An đã bị khoét đến thiếu hụt ngân sách cho
ba năm nữa. Nhưng bà ta cũng không ngờ được Nguyễn Giám huyện lại khai thừa số
nhiều đến thế để khai lên Triều Đình.
Nhưng bà ta đâu thể làm
khác được? Nếu Nguyễn Trung bị bắt lại để Lũy Xương vương phủ tra tội, thì bà
ta cũng không thoát nổi tội bao năm qua.
Gót sắt ầm ầm truyền tới
trong mưa như sấm.
Người của Thanh Sơn hầu
phủ ngay sau đó cũng tiến vào trong sân nhà Nguyễn Trung. Quả nhiên, người lính
dẫn đầu tiến lại gần Dương Văn Quyết nói: “Thưa công tử, không tìm được Nguyễn
Giám huyện. Nguyễn Chiết cũng biến mất rồi.”
“Phía Nguyễn gia trang
nói sao?”
“Không biết gì cả ạ.
Nguyễn đại đương gia đi rồi, còn bà ở nhà thôi. Bà nói Nguyễn Chiết báo rằng đi
câu cá từ đêm qua, nhưng sáng ra không về nhà nữa ạ.”
“Lão ta mang theo gì?”
“Toàn bộ sổ sách Triệu
Sơn những năm trước ạ. Lục soát cả gia trang cũng không tìm được gì. Có lẽ cũng
đã chôn sạch rồi.”
“Soát ở đây.” Dương Văn
Quyết ra lệnh, rồi đạp người đàn bà đang quỳ mọp trước mặt ra. “Lục tung mọi
ngóc ngách trong này, đào toàn bộ đồ có giá trị ra đem bán. Báo cho Nguyễn thị,
tự mình bù vào thất thoát của Thịnh An đi. Hai năm tới còn phải chi cho Vương
Tam Luân doanh thu hai cảng, nếu thiếu tiền, không nuôi nổi binh cho Triệu Sơn
thì bán cả gia trang đi để bù vào.”
Nói rồi, anh bước vào
bên trong mái hiên, cởi nón thấm đẫm nước ra, vuốt gọn tóc tai, quay lại nhìn
người hầu đang nằm sõng soài trên đất nói: “Dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra
tiền bạc đã đi đâu, thu hồi được bao nhiêu phải thu hồi bấy nhiêu. Nôn hết bạc
ngươi còn nôn được ra, rồi tự chôn mình đi. Ngươi chết rồi mà còn trả được
tiền, thì Dương thị ta còn dám hứa nuôi cả nhà ngươi.”
Người hầu nghe vậy, liền
ngay lập tức bò dậy, quỳ xuống liên tục nói: “Tôi bù, tôi bù. Xin đại nhân tha
cho con đường sống ạ. Xin đại nhân, xin đại nhân…”
Dương Văn Quyết không
đáp lời, đạp cửa phòng khách của Nguyễn Trung ra, tự nhiên đi vào gian nhà
không người, ngồi xuống bàn trà.
Binh lính Thanh Sơn hầu
phủ đi theo anh cũng ngay lập tức, theo động tác của chủ nhân, tản ra lục soát
khắp căn nhà.
Dương Văn Quyết đưa tay
nới lỏng dây buộc áo tơi. Anh nhìn chằm chằm cơn mưa lớn trong hơi thở nặng nề.
Nếu như cơn mưa này có
thể rửa đi cả dấu tích kho bạc Thịnh An, thì Nguyễn thị nên cầu trời để nó gột
rửa sạch sẽ bằng chứng mà Triều Đình có thể dùng để tra xét.
Nếu không thì anh chắc
chắn sẽ chôn cả nhà bọn họ.
Lũy Xương bây giờ đang ở
nơi vách đá, vậy mà bọn họ còn dám có lòng riêng. Không chỉ dám có lòng riêng,
mà còn dám mời gọi cả Triều Đình đến đây để xóa tội.
Đúng là lá gan không nhỏ
chút nào.
Giờ Nguyễn Trung cùng
người tiền nhiệm của chị ta là Nguyễn Chiết đều chạy rồi.
Dọn dẹp Thịnh An thôi.
Rồi nhanh chóng về vương
phủ mà báo cáo, tìm cách xin Triều Đình cho một người dễ quản xuống đây mà làm.
…
Đúng là biết cách gây
chuyện để làm phiền nhau thật.
Dương Văn Quyết lại đứng
dậy, gọi lớn: “Ngô Duy Phong!”
Người lính báo cáo ban
nãy liền chạy lại, trả lời: “Thưa công tử, có tôi.”
“Cho loan tin ta sắp rời
Thịnh An, muốn cảm ơn Nguyễn Giám huyện, tặng cho tiểu công tử một con chuồn gỗ
làm quà tạm biệt.” Anh nói. “Lắm điều nhiễu nhương lắm rồi. Sai thì cũng vác
mặt về đây mà làm tiếp, không ai quản đám bùn lầy này hộ chị ta được.”
“Dạ.” Người lính đáp,
rồi lại hỏi. “Vậy ta rời Thịnh An thật hay không ạ?”
“Thật.” Dương Văn Quyết
đáp. “Soát đồ rồi đem bán trong ngày hôm nay. Rạng sáng mai đem tiền về hầu
phủ, rồi các ngươi ở lại, ta về thẳng Phương Tiên.”
---------------------
Một con thuyền đậu lại
bến Thương Duyên của Cương Oai để tránh mưa bão.
Trong quán trọ, Bàng
Linh Hà ngồi đánh cờ với Thú vệ đi cùng mình.
Một Thú vệ khác bước vào
phòng, vừa thay ấm nước nóng, vừa nói: “Sáng mai là tan bão, lên đường được
rồi. Cứ đà này thì ngày mười lăm là ta đến nơi.”
“Mai đi một ngày đến kịp
không?” Bàng Linh Hà nói, rồi đi một nước.
“Đại Ngự muốn đi đường
bộ sao ạ?” Thú vệ đang đánh cờ với bà đỡ nước đi, rồi hỏi.
“Nếu chậm quá thì cũng
nên đi mau chứ.” Bàng Linh Hà đi tiếp nước cờ rồi nói. “Bệ Hạ cùng Hoàng hựu đã
đến Định Phủ từ hôm qua mất rồi. Ta cũng không thể muộn quá được.”
“Đi đường bộ cũng không
nhanh hơn là bao đâu ạ.” Thú vệ báo tin nói, rồi đứng dậy, mang ấm lạnh đi ra
ngoài. “Ngài già rồi, đi đường thủy cho an toàn.”
“Ngày mười lăm, đúng
chứ?” Bàng Linh Hà không đỡ nước cờ mới của Thú vệ, bà đứng dậy, cầm cả ấm nước
nóng lên, thử nhiệt độ, thấy không quá nóng, rồi dốc ấm uống thẳng.
“Vâng.” Thú vệ báo tin
nhìn bà với ánh mắt ái ngại, đáp, rồi đóng cửa lại, rời đi.
“Vậy thì ngày mười lăm.”
Sau khi uống hết nửa ấm nước, Bàng Linh Hà làm như hơi nuối tiếc mà đặt ấm lại
xuống bàn, nói. “Ta đi nghỉ đây. Ván này chán quá.”
Nói rồi, bà đi về phía
giường trải chiếu trúc, cởi áo ngoài nằm xuống.
Thú vệ đang ngồi bên bàn
cờ thở dài, rót cho mình cốc nước ấm, rồi nói khẽ: “Không phải là ngài thua rồi
à?”
Chẳng mấy chốc, phòng
quán trọ tắt đèn.
Thú vệ ở xung quanh liền
vào vị trí gác.
Chỉ cần hết đêm nay mà
thôi.
Khi vào lãnh thổ Lũy
Xương, Lý Vương sẽ phải bảo vệ họ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
Xe: đơn vị đo tiền tệ. 1 xe = 900 000 đồng. (không phải VNĐ đâu nhá)
Cương Oai cũng chính là
chỗ Nguyễn Đức Dục chọn làm “quê giả” ở chương 10, nếu không ai nhớ.
Nhận xét
Đăng nhận xét