Chương 4: Hoán diện

Vũ Hoa quỳ trên mặt đất, cung kính gọi chữ “Vương”, như để nhắc nhở Lý Tình, như để nhắc nhở chính mình.





Bất kể sự trừng phạt này có thể xem là cơn giận bộc phát vô cớ hay không, bất kể Lý Tình có còn muốn xem như mọi việc chưa từng xảy ra hay không, cũng không quan trọng nữa.





Đối với Thế tử Lý Tình, Tả nội vụ Chưởng thị Vũ Hoa còn có tư cách để dám cò quay tính toán, nhưng đứng trước Luỹ Xương Vương Lý Tình, Chưởng thị hay không, Tả hay Hữu, cũng chẳng qua chỉ là đứa nô tỳ mà thôi.





Lý Tình nhìn nàng, cuối cùng chỉ cuộn thẻ tre lại, đặt lên bàn.





“Đứng dậy, trang điểm lại cho ta.” Nàng ta ra lệnh. “Sau đấy thì gặp Ngô Yến, bảo bà ta bàn giao lại toàn bộ việc giấy tờ cho ngươi. Gộp cùng với con số mà các tiên sinh đưa ra, chuẩn bị tốt lễ, yến, không được khoa trương phí phạm, còn lại thì tuỳ ngươi quyết định.”





Vũ Hoa liền ngay lập tức chống người đứng dậy, dù chân vẫn tê dại, cũng gắng gượng lảo đảo đứng thẳng lưng, run rẩy hành lễ. “Vũ Hoa tuân lệnh.”





Nói rồi, nhanh chóng kéo chính mình bước đi, đẩy cửa ra ngoài, rồi lại tức tốc quay về. Trên tay là phấn son, lược chải, lược cài.





Sau khi đặt đồ xuống trước gương đồng, nơi Lý Tình đã ngồi sẵn, nàng liền đóng cửa, lớn giọng gọi ra ngoài, giọng nàng vẫn còn chút khàn, lại nhờ thế sinh ra mấy phần âm u: “Người đâu?”





Những thị tỳ vốn đang đứng chực bên ngoài, xa khỏi cửa phòng chủ nhân, ngay lập tức chạy đến đáp lời: “Vũ đại nhân cho gọi.”





“Bây mang đại bào nhược xích của Thế tử tới đây. Còn ban nãy ai để thị nữ của Hựu nhân vào phòng mà không can, tự mình lột áo mũ, lấy ba mươi đồng bạc ở chỗ Thủ ngân Chưởng thị, biến về quê đi.”





Vũ Hoa không gọi Lý Tình là “Vương” như ban nãy nữa. Lời mà kẻ ngoài nghe được, tâng bốc có thể để sau. Chiếu chỉ đã ban xuống, Mã Thượng đã treo cáo thị, nhưng Đại Ngự phải đích thân tuyên chiếu trước mặt Lý Tình, thì nàng ta mới chính thức trở thành tân vương.





Người bên ngoài đến im lặng cũng không dám im lâu, cũng đã biết chắc rằng chạm phải vảy ngược của chủ nhân thì không thể tránh được có kẻ chịu tội. Ba mươi đồng bạc là con số mà họ vốn còn không dám nghĩ tới.





Khi tiếng đồng thanh “dạ” vừa dứt, kẻ bên ngoài cũng lục đục rút lui.





“Bảo Ngô Yến chia thêm bốn năm người trong toán mới đến cho ngươi. Tự mình tuyển chọn.” Tiếng ra lệnh lạnh lùng của Lý Tình lại vang lên từ phía sau lưng.





“Dạ.” Vũ Hoa đáp.





Rồi nàng quay người đi tới. Lý Tình vốn đang cầm lược bạc trên tay, ngắm nhìn chăm chú. Vũ Hoa cầm lấy khăn mềm, nhúng vào chậu nước đã lạnh trong phòng,  khụy gối xuống, đợi đến lúc chủ nhân thả lại chiếc lược về trên bàn rồi ngẩng đầu nhìn thẳng, nàng mới nhẹ nhàng, tỉ mỉ, lau đi lớp phấn cũ trên mặt Lý Tình.





Khi lớp màn trắng được từ từ vén lên, gương mặt bên dưới khiến cho bàn tay và ánh mắt Vũ Hoa có chút run rẩy.





Lý Tình nhận ra. Trên gương mặt trắng bệch hơn cả phấn, một nụ cười quái gở ẩn hiện nhoẻn lên.





“Sợ à?” Nàng ta nói, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cử chỉ của Vũ Hoa, trong hai cái hố đen dường như thoát ra ánh đỏ điên cuồng. Sắc máu mờ ảo, nhưng điên cuồng lại rợn người. “Vũ Tả thị cũng phải sợ thế này, hẳn ta phải xấu lắm.”





Vũ Hoa vô thức siết chặt khăn tay. Nhưng lần này, nàng không vâng dạ nữa. Nàng biết Lý Tình không cố tình, nhưng đến Phụng Hạc cũng không đe dọa được nàng bằng thủ thuật rẻ tiền này.





Lý Tình cũng không cần Vũ Hoa nếu nàng chỉ biết vâng dạ.





“May mà Ngài còn ăn cùng Hựu nhân, không thì đến lúc Đại nhân quay về, chắc hốt được cái xác là vừa ạ."





“Phụng Hạc biết chính mình đang làm gì mà.” Lý Tình lại nói. “Bà ta sẽ quay về trước khi ta kịp chết thôi.”





Vũ Hoa lại nói: “Con chưa muốn chết đâu ạ.” 





Cuối cùng cũng lau hết phấn đi, Vũ Hoa liền xoay ghế của Lý Tình lại, để nàng ta đối diện với gương đồng.





Bên trong gương, phản chiếu hai má hóp lại, lộ rõ xương gò má, bình thường vẫn có hóp, nhưng không gầy đến mức này. Xung quanh đôi mắt, nơi từng phủ một tầng phấn dày, đen tím như than.





Vũ Hoa cầm lược ngà lên, nhẹ nhàng chải lại mái tóc thưa xơ xác của Lý Tình.





Trong phòng nhất thời không có một lời nào. Tỳ nữ lẳng lặng mang áo bào, mặt cúi gằm xuống đất tiến vào, rồi lại cúi gằm mặt lui ra. Áo bào đã đặt ngay ngắn trên chiếu trúc, cửa phòng lại đóng kín như bưng.





Tóc dài búi cao, cài lược bạc trên đỉnh đầu.





Phấn trắng như hoa quỳnh, son đỏ như máu. 





Vũ Hoa vuốt gọn lại những ngọn tóc ngắn ngủn rơi ra gãi lên trán Lý Tình. 





Rồi nàng cúi xuống, tỉ mỉ xem xét lớp điểm trang.





“...Hựu nhân sẽ nhận ra thôi.” Vũ Hoa thở dài, bất lực nói. 





Lý Tình nhìn vào ảnh chiếu của mình trong gương, hiểu được lời của Vũ Hoa.





“Không tệ rồi.” Nàng ta nói, vén vạt áo đứng lên. “Mẹ không quá lo là được.”





Vũ Hoa liền đóng nắp hộp phấn, tiến đến lấy áo bào, mặc lên cho Lý Tình.





“Lưu Bá Tiêu là đấng anh hùng, không đáng phải chết như vậy.”





Vũ Hoa vốn đang khom lưng chỉnh vạt áo, nghe vậy chợt dừng tay, nhìn Lý Tình, sắc mặt nàng ta chẳng chút gợn sóng, như thể câu nàng ta vừa nói là lẽ hiển nhiên. Vũ Hoa chạm phải ánh mắt dò xét của Lý Tình, lại cúi xuống, chuyên chú vuốt phẳng gấm hoa.





“Đây là lời của Ngài, hay là lời của Hựu nhân đây?” Vũ Hoa hỏi.





“Ngươi thực sự chẳng chút kính nể gì nhỉ?” 





“Con chỉ biết Thế tử hiểu hơn con,” Vũ Hoa lờ đi ánh nhìn lạnh mà Lý Tình ném về phía mình, thắt dây áo, sao cho tà áo buông đủ rộng, nhưng không quá lòa xòa, chỉ vừa đủ để người khác không nhìn ra được dáng người bên dưới lớp áo, “trong huyết quản Lưu Vương là huyết mạch của Phục Quang Công Chúa, sớm hay muộn, Ngài ấy cũng sẽ chết mà thôi. Như thế nào đâu mấy quan trọng chứ.”





“Vậy đúng là Phụng Hạc làm hử?” Lý Tình nhướn mày, nhìn Vũ Hoa mà hỏi. 





Vũ Hoa cuối cùng cũng buộc xong dây áo, liền đứng thẳng dậy, chỉnh vai áo sao cho rộng ra một chút, bên ngoài nhìn qua sẽ thấy vai không quá gầy.





“Sao con biết được? Đại nhân còn không hé răng với Ngài, thì lũ tôm tép chúng con có là gì ạ? Biết đâu lại như ngày xưa, nhìn thì tưởng là Ngài ấy làm, nhưng lại hoá ra do Trời làm.”





Lý Tình như bị chạm phải cái dằm nào mắc dưới da, khẽ gằn giọng: “Vậy thì bà ta đúng là con cưng của Sói rồi.”





Vũ Hoa liền ngậm miệng.





Y quan cũng đã chỉnh trang xong. Nàng liền đưa gương đến trước mặt Lý Tình, để nàng ta tự soi ngắm.





“Được rồi.” Lý Tình không soi được mấy chớp mắt, chỉ khoát tay rồi bước ra ngoài.





Vũ Hoa ngay lập tức cất gương rồi lê chân đi theo sau, như cung kính mà khom lưng, đỡ tay chủ nhân.





“Khoảng một tuần nữa là Đại Ngự thị của Hoàng thượng sẽ đến. Sắp xếp tốt việc ta giao ngươi đi. Phụng Hạc Đại nhân của ngươi ắt xem ấy là ngày đại hỷ đấy.” 





Vũ Hoa nghe vậy, bèn cúi thấp hơn nữa. Dưới ánh mặt trời nóng rực đang lên, nàng khom lưng đi bên cạnh Lý Tình, đôi chân vẫn còn cảm giác đau đớn ê ẩm. Nhưng lời vẫn thận trọng, cung kính như xưa.





“Vâng, thưa Ngài.”

 

---------------------




“Nếu không tính đến con dấu của Dương Hầu, thì quả thật gần như không khác gì những năm trước.” 





Trong thư phòng, Trịnh Liên và Vương Tam Luân đang vừa uống trà, vừa xem sổ sách. Ở chiếu dưới, năm vị phu tử đang vừa ngồi nghe nghị sự, vừa gảy bàn tính, ghi chép văn thư. 





Vương Tam Luân nghe Phan Liệu nói vậy, liền đặt tách trà trên tay xuống, chép miệng: “Tiên sinh có biết, năm nay quốc khố Đại Bàng ta đã thu bao nhiêu, năm ngoái đã thu bao nhiêu không?”  





“Ta nghe nói,” Trịnh Liên đóng lại bản tính bà đã xem qua ba bốn lần, nói, “La Động và Tiên Đàm năm qua đều thất thu. Cuối năm vừa rồi Lũy Xương cũng phải trợ chiến cho phía nam, dù Triều Đình muốn thu thêm, cũng chẳng đến mức phải ép uổng năm nay chứ?”





“Trịnh đại nhân khéo nói quá, tôi lại chẳng phải chấp chưởng Kim bộ, câu này tôi không xét được.” Vương Tam Luân phẩy nhẹ quạt trong tay, tựa ghế mà nói. “Giả như Trương Thượng thư cứ quyết phải tìm cho ra số mà bù vào thất thoát, thì đừng nói Lũy Xương, ngay cả Định Phủ cũng phải tra kỹ.”





“Vương đại nh-”





“Vương Duyệt Đốc quan!” Lý Tình gọi Vương Tam Luân khi bước qua thềm cửa, giọng điệu tựa như đang cười, đang mừng vui. Người trong thư phòng đều quay ra theo tiếng gọi. Bóng áo đỏ nhạt như hoa nở rộ nơi thềm cửa. Nàng cũng thực sự đang cười. “Tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu rồi?”





Ngoài Trịnh Liên, tất cả mọi người đều ngay lập tức đứng dậy hành lễ. Vương Tam Luân chắp tay cúi đầu, cười nói: “Thế tử an khang. Chúng tôi vừa mới bắt đầu thôi ạ.”





Lý Tình đi nhanh đến, đưa tay đỡ Vương Tam Luân đứng thẳng lên. Nàng tri kỷ mà nhẹ nhàng nói: “Triều Đình quyết sao rồi?”





Phan Liệu kéo ghế bên cạnh Trịnh Liên ra cho Lý Tình, nàng gật đầu cảm ơn ông rồi ngồi xuống, bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng đặt lên tay mẹ, nhưng mắt vẫn hướng về phía Vương Tam Luân mà ra hiệu cho Luân ngồi xuống. Vương Tam Luân theo lễ liền ngồi về chỗ, phẩy tay gấp quạt lại rồi đáp: “Bệ Hạ và Trương Hoàng hựu sẽ đến Định Phủ dự tang lễ của Lưu Vương, thưa Ngài.”





“Vậy là Trương Thái úy sẽ chấp chính?” Lý Tình vừa nói, vừa đưa tay đậy miệng tách trà người hầu vừa đặt trước mặt mình lại. Nữ tỳ bèn cúi đầu đặt ấm trà lại lên khay gỗ trên bàn sao cho quai ấm quay về phía Vương Tam Luân, rồi kính cẩn lui xuống.





“Vâng, thưa Ngài. Tôi đã hỏi qua Phùng đại nhân, Ngoại Đình vẫn sẽ xử lý sổ sách nhập khố như bình thường, nên tính rằng mai sẽ lên đường ngay ạ.”





Lý Tình khẽ gật gù: “Tôi cũng đoán là như vậy. Vương Duyệt Đốc quan vất vả quá.”





Vương Tam Luân cười nói “Quan mọn như tôi thì đâu dám ạ. Đầu năm nay ai ai cũng bận bù đầu, vừa ổn định được tình hình chiến sự thì lại đến bão lũ mất mùa. Cứ như là trời muốn triệt đường người vậy. Còn được đến ngày hôm nay, Triều Đình cùng chư Vương đều là cha mẹ của chúng tôi.”





Lý Tình lại đáp: “Nếu không có Vương Duyệt Đốc quan tận tình nâng đỡ, Lý Tình cũng chẳng đến được ngày hôm nay.”





Vương Tam Luân nhìn vào đôi mắt đen chứa đầy dịu hiền kia, cảm thấy sống lưng buốt buốt, hai mắt đảo trái phải, bèn nói: “Thế tử đã xem qua bản tấu trước đấy của Thịnh An chưa ạ?”





“Bản tấu trước?” Lý Tình nheo mắt, dường như bất ngờ mà hỏi.





“Ôi,” Vương Tam Luân ngay lập tức trợn tròn mắt, như thất kinh mà nói, “nhẽ nào tôi lại nghe nhầm rồi? Cứ nhớ ở đâu là Thịnh An đã nộp tới hai bản tấu!”





“Lý nào lại có đến hai bản tấu?” Lý Tình gõ bàn. “Phan tiên sinh! Chuyện này là sao? Sao mẹ và ta đều không biết?”





Phan Liệu liền cung kính đáp: “Bẩm Thế tử, Vương hựu, chắc là bọn người dưới Thịnh An không biết ý tứ mà nói nhăng nói cuội thôi ạ. Tôi hỏi qua hỏi lại tại sao Dương công tử lại phải đi xuống tận Thịnh An, chúng nó lúc thì bảo công tử muốn kiểm tra lại số liệu dưới kho cho khớp hai tờ tấu, lúc lại bảo công tử xuống để bắt gộp hai tờ lại làm một. Chẳng qua chỉ là số liệu rườm rà, phải chia làm hai tờ mới viết đủ. Ấy thế mà đến lúc truyền ra ngoài, chẳng hiểu sao đã thành ra Thịnh An nộp hai bản tấu khác nhau, Dương công tử phải điều tra sai số, làm ai nấy đều hoang mang.”





“Vậy rốt cuộc là như thế nào? Sao không gọi cả Giám huyện và Dương đại ca về tận nơi mà báo cáo, lại để Vương Duyệt Đốc quan cũng không rõ thực hư thế này?” Lý Tình ngay lập tức gắt gỏng nói.





“Văn Quyết đang quay về Hầu phủ, chuẩn bị về Phương Tiên đây rồi.” Trịnh Liên nhẹ nhàng nhìn con nói, giọng khuyên nhủ mà chắc chắn. “Đằng nào cũng phải đến, con gọi nó về sớm ngay trong ngày mai, kịp cho Vương đại nhân một lời rõ ràng.”





Vương Tam Luân vội vàng nói: “Nếu là như vậy thì tôi cũng hiểu rồi. Không cần công tử phải vất vả như vậy, Hầu gia có tuổi, sắp tới phải đến Vương phủ, sao có thể không có công tử bên cạnh! Thế tử, Vương hựu, Tam Luân không tiện đường sát sao được Thịnh An xa xôi, phải cậy nhờ Hầu gia và công tử quán xuyến, vốn đã rất áy náy rồi, nào dám phiền thêm nữa ạ. Chỉ là…” Nói đến đây, giọng Luân liền chững lại, “con dấu này của Hầu gia… quả là nan giải cho Hầu gia quá.”





“Năm nay Nguyễn Trung vừa mới về quê, lần đầu giữ chức Giám huyện, không tránh được có chút vụng về tắc trách.” Lý Tình nói, rồi đứng dậy, cúi đầu chắp tay hành lễ với Vương Tam Luân. “Tôi thay nàng ta tạ lỗi với Vương Duyệt Đốc quan!”





“Thưa Ngài, Tam Luân không dám, không dám nhận đâu ạ.” Vương Tam Luân ngay lập tức đứng lên đỡ nàng, liên hồi nói. “Nay Thái tử qua đời, Ngài lại sắp nhận sắc phong, mọi chuyện bộn bề nên tôi không khỏi lo lắng mà thôi.”





Lý Tình ngồi về chỗ xong, Vương Tam Luân mới ngồi xuống, uống một ngụm trà, rồi tha thiết nói: “Tôi tài hèn sức mọn, không thể liệu được nguy cơ ở Ngoại Đình… Mấy năm qua đều nhiễu sự bao điều, chúng tôi cũng bị bọn họ xoay như chong chóng. Bệ Hạ và Trương Hoàng hựu lại mãi cũng không có con, cũng không trách được Trương thị sinh ra nóng vội. Ầy… Nếu như du di thêm mấy năm nữa, hôn sự của Ngài và Lưu gia kết cánh nở hoa, rồi hẵng nhận sắc phong thì ta đã bớt khổ. Nay Lũy Xương nhận phong Vương mà Định Phủ lại phải để tang Thái tử, thì biết phải làm sao…”





“Vương đại nhân có lòng…” Phan Liệu chợt thở dài lên tiếng. “Tiện dân cứ nhớ tới mối duyên lành năm xưa Tiên vương có với thân phụ của Thái tử, mấy năm rồi đến nằm mơ cũng mong thấy hôn sự của Thế tử, hoàn thành lời hứa ngày nào… Năm nay thời gian tuổi tác vừa đẹp, lại phải hoãn lại.”





“Tiên sinh có lòng này, tôi cũng hiểu vô cùng…” Vương Tam Luân nói. “Chưa nói đến việc liệu năm tới Thủy bộ sẽ điều chỉnh ra sao, liệu Tam Luân có còn có phúc được đi cùng Thế tử và chư quân hay không, thì Vương hựu cũng đã có tuổi rồi, ấy vậy mà lại gặp phải tai nạn này, biết tính ra sao…”





Trịnh Liên im lặng nghe Phan Liệu cùng Vương Tam Luân đối đáp, bàn tay dưới bàn siết chặt, định lên tiếng, thì Lý Tình đã nắm lấy tay mẹ, đáp lời. “Đại Bàng ta từ thuở lập quốc cho đến nay đã được hơn năm trăm năm, nào có khó khăn nào chưa từng vượt qua. Lũy Xương và Định Phủ làm tường đồng vách sắt phía nam, tất nhiên cũng không thể yếu đuối đến mức chỉ bằng biến cố này đã vụn vỡ. Tiên sinh và Vương Duyệt Đốc quan khoan hãy bi quan. Theo Lý Tình thấy, tương lai còn dài rộng. Nửa năm nay trong nước có biến động, nhưng không phải vẫn còn vụ mùa nửa năm sau sao? Có số nào mà không thể bù lại chứ?” Lý Tình nhìn thẳng vào Vương Tam Luân nói. “Khi ấy, Trương Thượng thư có gì mà phải hạch sách chúng ta? Ai cũng chỉ cần tiền để giữ đầu lại trên cổ thôi mà.”





Vương Tam Luân gõ nhẹ móng tay lên nan quạt, mắt lại đảo qua trái phải, cuối cùng, đáp: “Vụ mùa quả là sẽ hứa hẹn hơn nhiều, chẳng qua bằng dường ấy mà muốn Kim bộ yên lòng, thì tôi cũng không dám chắc được bao phần thôi. Thủy bộ năm nay cũng đã rơi mũ Thượng thư vào tay Bùi Duyên đại nhân. Mà Ngài ấy còn là em họ Trương Thái úy. Trương Thượng thư cũng không muốn ăn phần bánh nhỏ trong nhà mà.”





“Hai cảng Viễn Châu và Trúc An,” Lý Tình không do dự mà nói, “Vương Duyệt Đốc quan thử tính cho tôi nghe, có đủ để bù cái bánh của Trương Thượng thư hay không?”





Vương Tam Luân ngay lập tức đặt quạt xuống bàn, đưa tay tự mình lấy ấm trà, rót vào tách trà vẫn luôn để không trước mặt Lý Tình. “Vương… Hào phóng quá.”





Tiếng bàn tính của các vị phu tử vốn đã im lặng từ lúc Lý Tình bước vào, lại ngay lập tức vang lách cách, như dồn tiếng trống.





Vương Tam Luân rót vừa đủ, Lý Tình liền cầm tách lên bằng hai tay, đưa trà ra, như thể mời rượu. “Lý Tình kính Vương Duyệt Đốc quan trước.” Dưới tay áo màu đỏ nhạt rộng dài, nàng uống một hơi cạn. “Sau này, xin còn kính quân nhiều hơn nữa.”





Vương Tam Luân cũng dùng hai tay nâng tách trà của mình, hướng về phía Lý Tình cung kính nói: “Chuyện của Thịnh An, ắt sẽ không có gì ái ngại. Tam Luân xin kính Vương.”





---------------------





Ngô Yến vừa đứng trong đình trông coi đám người mới dọn dẹp cắt tỉa vườn hoa của Vương hựu, vừa nóng ruột cồn cào. Hai tay bà xoa vào nhau, đầy mồ hôi, nóng hầm hập.





Mười mấy ngày vừa rồi bà gần như không dám buông lỏng. Ngày ngày nhìn thấy Thế tử, ngày ngày nắm quyền trong tay, đều thấm thía cái gọi là cưỡi hổ khó xuống.





Huống chi chính sự căng thẳng, lòng người ai cũng bất an.





Hôm nay là ngày cuối cùng Vương Tam Luân ở Vương phủ. Bà mong rằng người của bà đã hoàn thành tốt công việc ở thư phòng, cô là người học trò xuất sắc nhất của bà. Một người có thể khiến bà yên tâm trước kẻ thù đang vùng lên ở tả trạch viện.





Tả thị mới này trẻ. Quá trẻ so với vị thế và năng lực của ả. Còn Ngô Yến thì không.





Cơ hội để bà làm Trịnh Liên tự hào không còn nhiều nữa. Bà chỉ có thể dựa vào học trò mình.





Nếu như lần này bà có thể giúp Vương hựu thuyết phục Vương Tam Luân, vậy thì bà chết cũng yên lòng.





Trong dạ nhộn nhạo không yên, Ngô Yến cất tiếng hỏi người hầu đứng bên cạnh: “Phía tả trạch thế nào rồi?”





“Thưa thầy,” nữ tỳ khẽ giọng ghé vào bên tai Ngô Yến, “đêm qua thì vẫn vậy. Nhưng mà sáng nay hình như-”





“Vũ đại nhân.” Ngô Yến đột nhiên cất tiếng gọi với chất giọng cố rặn ra nét niềm nở, cắt ngang lời nói của nữ tỳ. Gương mặt tròn của bà khẽ nhăn lại, vẽ thành một nụ cười mừng.





“Ngô đại nhân.” Vũ Hoa cúi đầu hành lễ với bà ngay tại ngưỡng cửa hoa viên. Trên mặt ả có nét bất đắc dĩ, lại khiêm nhường hết mực. “Cứ ngỡ đại nhân ở thư phòng của Hựu nhân nên đâm ra đến muộn, Vũ Hoa xin tạ lỗi với tiền bối ạ.”





“Vũ đại nhân đã khỏe lại rồi chứ ạ?” Ngô Yến đành đi ra khỏi mái hiên che nắng, đi tới cổng hoa viên mà đỡ ả. Bà ân cần hỏi han: “Từ ngày nghe Thế tử nói Vũ đại nhân ngã bệnh, tôi ngày đêm lo lắng, nếu không phải vì công vụ đề huề thì đã đến thăm đại nhân lâu rồi. May quá, nay thấy Vũ đại nhân khỏe mạnh ở đây cứ như thấy Trảm Thiết Công Chúa từ trong mộng hiện về, bao gánh lo trong lòng mất sạch.”





“Ngô đại nhân vất vả nhiều rồi.” Vũ Hoa buông lễ nhưng đầu cũng không ngẩng, chỉ đáp: “Tiểu bối ba bận năm phen nghe đến việc Ngô đại nhân thay mình chiếu cố người dưới, đều hổ thẹn không thôi, thấy mình như kẻ sống thừa. Nay cuối cùng cũng có thể cùng đại nhân gánh vác, hầu hạ chủ nhân, mới dám nhìn đời đây ạ.”





Ngô Yến nghe vậy, liền vẫy tay ra hiệu cho học trò. Đám nữ tỳ dưới trướng bà liền quay vào, mang theo sổ sách vốn thuộc quyền của Vũ Hoa ra.





“Vậy là Vũ đại nhân đến lấy lại việc của Ngô Yến hay sao?” Bà đứng dưới nắng hè, lấy tay áo nhẹ thấm mồ hôi trên trán, cười nói.





“Lệnh trên như núi,” Vũ Hoa bấy giờ mới ngẩng đầu, ả nhìn vào nụ cười của Ngô Yến mà nói, “nếu việc mà chủ nhân giao Vũ Hoa cũng không làm nổi, vậy thì chức Tả thị này sao dám nhận ạ.”





Lời vừa dứt, cả hai đều không hẹn mà bật cười.





Sổ sách được bưng đến nơi hai người đứng.





Ngô Yến nhận lấy, cúi đầu nhìn ngắm, tay vuốt ve như nuối tiếc, lại mỉm cười đưa ra, trao đến tay Vũ Hoa. 





“Vũ đại nhân, chúc mừng.”





Vũ Hoa đưa tay cẩn thận nhận lấy, ôm vào lòng, gật đầu tế nhị: “Vũ Hoa không dám ạ. Ngô đại nhân vất vả rồi.”





“Ngô Yến không dám ạ.” Ngô Yến cũng gật đầu khẽ đáp.





Nắng rất gắt. Dù chưa đến giờ Tỵ.





Cũng đã sắp tới rồi. Ngô Yến nhẩm tính, chẳng mấy chốc sẽ có chuông báo chuyển thì.





Ánh mắt bà chưa bao giờ rời ra khỏi Vũ Hoa. Ả đang xem qua lại sổ sách trên tay mình.





Cuối cùng, sau khi đã phần nào chắc chắn, ả mới gấp lại giấy tờ mà cất lời: “Sắp tới Tả trạch cần thêm người, chủ nhân cũng sắp phải sửa sang thêm áo mũ mới. Ngô đại nhân có thấy người nào dùng được không ạ?”





Ngô Yến nheo mắt, lòng thầm nghĩ ngợi chiêu này của Thế tử cũng thật vô tình. Bà hơi nghiêng đầu suy tư, rồi bèn đáp: “Ngô Yến mới nhận một toán người mới. Có mấy đứa trẻ trông cũng được, tuy hơi ngây ngô nhưng tay chân cũng nhanh nhẹn, học hỏi không chậm. Vũ đại nhân có ưng thì tôi dẫn đến cho.”





“Nếu Ngô đại nhân đã nói là được, thì tiểu bối làm sao dám cầu hơn thế được ạ.” Vũ Hoa cười nói. “Đành nhờ cậy tiền bối thêm lần này ạ.”





Ngô Yến liền gọi học trò đến, ghé tai dặn dò.





Chuông ngân.





Người học trò kia nghe xong căn dặn, liền nhanh chóng lùi xuống, đi gọi người chuyển tới Tả trạch.





Ngô Yến nhìn theo cho đến khi bóng dáng nàng ta khuất sau hàng rào hoa giấy đỏ.





Vũ Hoa cũng nhìn theo.





Tiếng chuông vẫn ngân dài.





Ả như ngẫu hứng dâng lên, hỏi một câu bâng quâng: “Hoa viên năm nay tươi tắn ra phết. Ngô đại nhân dụng tâm thật.”





Ngô Yến nhìn về phía đám người hầu đang cẩn thận chăm chút khu vườn, cười trừ nói: “Chủ nhân thích ngắm hoa. Hữu thị tôi cũng chỉ có thể dốc lòng hết mực việc này thôi.”




-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Lời tác giả:

 

Hựu nhân: Viết là "佑人", hựu trong "Vương hựu", ý chỉ người giúp đỡ, hoặc phiếm chỉ người đứng bên phải, ở phía bên phải (bên hữu). Chữ "hựu" hợp bởi hai bộ, bộ nhân "" (người) và bộ hữu "" (bên phải).



Đại bào nhược xích: Áo bào màu đỏ nhạt (hường), ở Đại Bàng, áo bào màu này chỉ dành cho tước Vương.




Đại Ngự thị: "đại" viết là "" (trong "đại lý", "đại diện"), "ngự" viết là "" (trong "ngự thư", "ngự hoa viên"), "thị" viết là "" (người hầu, giống như đã nêu ở chú thích chương 1). Đại Ngự thị là người thay mặt cho Hoàng Đế, là một chức vị đặc cách ở Đại Bàng. Họ không phải quan chức, không có tài sản tư hữu, không được phép kết hôn hay có con, vì vậy cũng không có thế tập, nhưng mọi lời nói và quyết định họ đưa ra nếu Hoàng Đế vắng mặt đều được coi như lệnh của chính Hoàng Đế. Mỗi Hoàng Đế có tối thiểu một Đại Ngự thị và tối đa ba Đại Ngự thị. Hiện tại, Đại Bàng đang có hai Đại Ngự thị. 



Một tuần: Mười ngày

 

 

Hoàng hựu: Viết là “皇佑”, hoàng trong “Hoàng gia”, hựu như đã nêu ở chú thích chương 1. Ở đây, chỉ nguyên phối của Hoàng đế Đại Bàng. Tương đương với Hoàng hậu trong lịch sử.





Kim bộ: một trong năm bộ, chịu trách nhiệm quản lý tiền bạc.





Thủy bộ: một trong năm bộ, chịu trách nhiệm bổ nhiệm và điều hành quan, lại





Thượng thư: đứng đầu một bộ gọi là "Thượng thư", đứng đầu một ban được gọi là "Chưởng ban"





Trảm Thiết công chúa: bà là một công chúa, công thần và em họ của vị vua thứ ba của Đại Bàng. Tương truyền, khi vua bị Thiết Dực Họa sư, chiến binh sử dụng Họa Huyết thuật mạnh nhất của ngụy đế (hoàng đế giả, "ngụy" trong "ngụy quyền") ám sát, bà đã xuất hiện bất ngờ và cứu giá trong gang tấc. Ngay sau đó, bà đã truy đuổi và đánh bại, chém đầu Thiết Dực Họa sư. Năm ấy, bà mười lăm tuổi, chưa từng ra thực chiến, trong khi Thiết Dực đã hơn năm mươi tuổi, thắng hàng trăm trận đánh và được cho là không thể bị đánh bại. Để vinh danh bà, sau khi lật đổ ngụy đế và lên ngôi, vua ban cho danh hiệu "Trảm Thiết". Người đời sau dùng cụm thành ngữ "Trảm Thiết hiện về" hoặc "Mơ thấy Trảm Thiết" để gọi một sự xuất hiện anh hùng, hoặc đúng lúc đến mức kỳ diệu. Cụm này có nét nghĩa suýt giống "nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến", chỉ tích cực hơn (khá nhiều).

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm