Chương 0: Đỏ mắt
Trong con hẻm nhỏ bốc mùi hôi thối, người đàn ông run rẩy đưa tay ra cởi đôi bên vạt áo, tấm lưng nâu trần chi chít sẹo, máu của gã miết lên tầng rêu ẩm thấp và vụn đá gạch gai góc của bức tường. Nước mưa đọng trên mái nhà dội xuống, để lộ ra, bên dưới vết máu lẫn lộn là hàng ngàn vết cắt nông đang liên tục chảy máu.
Người đàn ông cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình, gã cố gắng tưởng tượng ra những vết cắt trên lưng mình đang đóng lại, gã nhìn lên bầu trời qua những phiến gạch ngói xiêu vẹo, cố gắng tập trung vào hơi thở và tiếng máu đang chảy siết trong huyết quản mình. Theo dòng hơi thở dần bình ổn và những hình ảnh trong đầu gã, những vết thương bắt đầu co giật khép lại, dòng máu đang chảy xuống cũng chậm rãi bò lên, qua những vết cắt, chui ngược lại vào trong cơ thể.
Nếu gã có thể khiến chúng đóng lại, biết đâu gã có thể sống sót.
Đột ngột, cơn đau nhói vọt lên. Như thể hàng ngàn hàng vạn cây kim đang nhảy múa bên trong cơ thể gã, còn những vết cắt thì co giật và bắt đầu bị xé toạc ra từ bên trong. Những vụn đỏ kết tủa tràn ra từ đám vết cắt và cứa cho máu thịt rách lớn hơn, chúng nhỏ và sắc như hàng ngàn lưỡi kiếm, cố gắng theo lệnh chủ nhân của chúng mà phanh thây xẻ thịt gã. Gã cố gắng bao lấy và nhấn chìm lũ xâm lược ấy bằng máu của chính mình, nhưng chẳng có tác dụng gì. Cơn đau đã khiến sự tập trung của gã tan biến.
Con mắt đỏ hỏn khắc từ mực xăm trên lưng gã dồn theo hơi thở phì phò. Và nanh bạc cùng đá đỏ trên cổ gã va chạm leng keng, ngày càng leng keng. Ánh mắt gã dại đi. Nhưng tâm gã lại càng sáng lên. Nên gã mặc cho máu của mình chảy xuống. Gã giật mạnh mặt dây nhỏ đúc từ đá đỏ trên vòng cổ gã xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay. Mặt dây mang hình đầu sói ba mắt vốn rất thô sơ, vụng về, gã đã luôn tự ti về hình dáng xấu xí của nó. Nhưng giờ đây, gã cảm thấy như thánh thần thực sự đang ngự trị trong hình hài ấy. Gã nắm nó thật chặt, đưa nó tới gần tim mình, và cầu nguyện.
“Sói từ bi, Sói từ bi, mặt trời đỏ, mặt trăng ngân, thượng ngàn xanh vạn dặm… Này gạo, này thịt, này sữa trắng rượu son, này lửa rơm ấm nồng, này nơi không mưa bão…” Con quạ đậu bên tường gạch nhìn về phía kẻ phát ra tiếng lầm rầm. Nó nghe mùi tanh ngọt tràn khắp nơi, cồn cào gãi lên dạ dày vơi nửa của nó. “Từ nơi xa… từ nơi cao… Ba mắt sáng cho chúng con biết xưa, nay, và mai… để về nhà… để về với Người… Sói từ bi… Sói từ bi…”
Con quạ giật mình bay đi. Vì nó nghe thấy tiếng gót sắt vọng vào.
Chiến binh áo đen bước chậm rãi vào. Nàng hất áo choàng, cho người đàn ông thấy đốc kiếm nghê đỏ và lệnh bài ngọc bích. Hai chữ “Thú Vệ” mạ bạc, lấp lánh đến mức việc nó đứng trong bóng tối này hẳn phải phi lý tột độ.
“Lão Giang,” nàng ta thở dài, “ta đã bảo lão quỳ xuống rồi mà.”
Gã như không thấy nàng ta tiến vào, vẫn tiếp tụng lẩm nhẩm lời cầu nguyện.
"Khai ra mật thư đi, bạn già à." Nàng ta nói. "Nếu các người muốn sống, đây là con đường duy nhất đấy. Chủ nhân sẽ không bạc đãi đồng bào.”
Trong con ngõ lại chỉ còn tiếng nước mưa đọng trên mái ngói rơi xuống, và tiếng lầm rầm như tụng kinh của kẻ cùng đường mạt lộ.
“Vũ Văn Giang!” Chiến binh uất hận. “Không phải chỉ có mỗi các ngươi là con của Sói. Đại Bàng ta từ khi lập quốc đã năm trăm năm, ngươi tưởng không nhờ Sói mà cũng tới được ngày hôm nay sao? Nếu Sói muốn các người quay về đến vậy thì sao Người không phất tay giết hết chúng ta đi cho rồi? Sói chẳng muốn gì cả! Sao cứ phải tự lừa mình, nhân danh Sói mà cố chấp kéo gió tanh mưa máu dìm tất cả xuống như thế? Các người không phải con cưng, Sứ giả của các người cũng cóc phải thánh nhân truyền lời thần phán.”
Nàng thở dốc, đối diện đôi mắt điên cuồng như dã thú của gã đàn ông, gằn giọng quát: “Chỉ điên mà thôi.”
Người đàn ông không nói gì. Chỉ có con mắt trên lưng gã là càng run tợn, càng méo mó, càng xộc xệch.
Chiến binh áo đen trầm ngâm nhìn gã, ngón cái nàng ta đặt mãi trên chuôi kiếm, tựa như muốn nghiền nát con nghê đỏ.
Cuối cùng, nàng ta rút kiếm, lưỡi kiếm đỏ au. Bước giày đạp nát từng vũng nước đọng. Nàng dừng trước mặt gã đàn ông, kề loan câu lên cổ gã, ngay trên đá đỏ và nanh bạc. Lưỡi kiếm và đá quý phản chiếu lẫn nhau, trong giây khắc tưởng như hòa làm một.
Nàng hỏi: “Túc hạ có trăn trối gì không?”
Gã đàn ông nhoẻn miệng cười, rồi lại cười khành khạch, vết cắt trên lưng trào máu.
“Trương Nguyên!” Gã quát, gã không nhìn vào kẻ hành quyết gã, chỉ quát lên vào hư không, giọng run rẩy mà đanh như thép, “Dối trá! Lũ dối trá! Lũ phản đồ! Mày bảo cho anh em mày, anh em lũ phản bội chúng mày! Khắc vào tim chúng mày ấy, Sói sắp giáng hồng thủy rồi! Sói sẽ trừng phạt các ngươi và lũ ngoại nhân, và lũ trộm cắp đã làm ô uế dòng máu của Người! Sói sẽ đưa chúng ta ra khỏi xiềng xích của chúng mày! Sói sẽ đưa chúng ta về! Sói sẽ đưa ch-”
Sương huyết cong vút liệng xuống từ không trung như cánh nhạn.
Đến khi rơi đầu, gã vẫn còn thều thào: “Chúng ta, sắp về nhà rồi…”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
"Thú vệ" viết là "狩衛", thú trong "tuần thú", tức là đi săn; vệ trong "vệ binh", tức là kẻ làm việc phòng bị.
"Đại Bàng" viết là "大龐", đại trong "vĩ đại", giống với "Đại Việt", "Đại Đường", "Đại Minh"; bàng là tên riêng (họ Bàng).
Do bối cảnh giả tưởng, có rất nhiều từ là tự bịa ra, dễ gây khó hiểu.
Viết chú thích ở đây để tránh nhầm lẫn.
Nhận xét
Đăng nhận xét