Chương 29: Cơm nhà

“Nãy qua thăm ba mẹ rồi,” Lê Viên vừa gắp lát bánh tét đầu tiên vào bát, vừa nói, “khỏe re. Hai cụ cũng kỳ, đã mất công nói mình ốm thì lúc Vương đang ở đây cũng phải diễn sao cho người ta tin chứ. Không nể nhau chút nào.”

Lê Duyệt không thay áo quan, vừa vén vạt áo, ngồi xuống cạnh vợ mình, bên mâm cơm bày dưới mái hiên hóng mát bên ngoài gian khách, vừa nói: “Kệ ông bà đi, đến tuổi này rồi, nghĩ ngợi nhiều quá lại thiệt thân. Cứ thoải mái như giờ may ra lại thọ.”

Đinh Hoan nghe vậy, vừa thay chị dâu múc rượu rót cho Lê Duyệt, vừa cười nói: “Huống gì, Vương cũng đâu muốn để người ta hay mình ghé qua sớm đâu. Mỗi người nhắm một mắt, chẳng ai thiệt gì.”

Lê Duyệt được Đinh Hoan rót rượu mơ cho, bèn vén tay áo nâng chén, đáp: “Xin chén này thôi nhé. Còn lại mấy đứa uống với chị Chương, anh đây còn việc buổi chiều đây.”

“Ô kìa.” Đinh Hoan liền xởi lởi đáp. “Gì mà có chuyện dễ thế nhỉ? Xem như tặng quà cho cháu anh, nhả ra chút lời vàng ý ngọc đi.”

Bà huyện Hồ Chương vừa để ý gặp cho Lê Hiện con tôm chua hơi xa tầm với của cậu, vừa cười đáp lại lời Đinh Hoan: “Rượu vào không làm được thì còn chết nữa cô Hoan ạ. Sáng nay chưa ra được gạo thóc gì đâu, càng ép hỏi khoai càng nát. Cứ thư thư đến ngày mai rồi hẵng.”

“Mai nhỡ mà có thiếu gì,” Lê Viên lại còn nói chêm vào, “cứ xem như Lê thị ta chịu hết ha. Cỡ nhiêu bên ấy cũng trả cho rồi, giờ chắc không đến nỗi phải hỏi xin ông bà bên ấy tiếp đâu.”

Lê Hiện ăn con tôm với một miếng xôi nhỏ, xong miếng đầu, cũng vừa đúng lúc chị mình nói xong, mới dịu giọng đáp: “Ông bà ở nhà trông cháu lo xa, làm vợ chồng em chẳng dám chểnh mảng giây nào. Cho nghe câu đi, để còn biết mà yên tâm.”

Lê Duyệt bị thúc, bèn nhấp chén rượu mơ, cười khổ nói: “Sao thì cũng đã sao rồi. Giờ chỉ còn là bước cuối thôi, tính nữa cũng có thay đổi được gì đâu mà. Nhưng mà theo như hôm nay tính ra thì vẫn ổn. Tiền công với đền bù cũng không chênh là bao, thu vào cuối tháng này thiếu chút, đến tháng sau là bình thường trở lại. Chỉ sợ là tính ra năm sau không như ý phải ngửa tay xin Vương thêm thì nhục thôi.”

Lê Viên nghe vậy, vừa cắn rộp miếng dưa chua, vừa nói: “Gay go không? Hỏi xin, chưa chắc Vương đã có tiền mà cho. Có nhiều người đang đợi xin lắm.”

“Gay go thì không đến.” Lê Duyệt lại thở khẽ vào chén rượu, đáp. “Năm ngoái bão lũ thế, vẫn lo được đường sống. Kho bạc như bây giờ, cũng không phải chưa có tiền lệ.”

“Em có nói anh đâu.” Lê Viên lại đáp lại.

Lần này, Lê Duyệt không đáp, Hồ Chương đã nói: “Còn chút gạo thóc là còn xoay sở được. Cước Sơn ta chăm lo vậy, cũng không tệ hơn nơi khác là bao. Cũng không bắt ai nai lưng không công cả. Chưa kể, không có đây thì còn có đó. Việt Sơn nhà chị còn có bổng lộc một Lôi Đình Hầu, mỗi người một tay góp, chụm lại cũng phải nên non.”

Nghe đến tước vị mới phong nửa năm trước của Trịnh Khâm, Đinh Hoan liền uống chút rượu chén mình, nói: “Bệ hạ gửi cho Trịnh hầu có hậu không ạ? Mới đây thôi, có khi phủ trạch còn chưa xây đủ. Chỗ bọn em cũng không đến mức túng thiếu, mẹ em cũng ngại hỏi thăm bác.”

“Chưa đủ, thì hỏi đến ngài ấy, ngài ấy cũng cho thôi.” Hồ Chương lại cười, đáp. “Phủ trạch chưa xong thì có xá gì? Vẫn ở tư gia Nguyễn Thường như chính nhà mình suốt.”

“Ai lại làm thế hoài được.” Lê Hiện vừa gắp cho Đinh Hoan miếng thịt kho cô thích ăn từ nãy mà mải chưa kịp lấy, vừa nói. “Không xin đâu, phủ trạch xây cho xong, còn để Thế tử có mặt mũi. Có gì túng thiếu nhà em trả thêm, cùng lắm bán đi vài mảnh ruộng, cũng là giữ mặt mũi mình.”

Đinh Hoan và Lê Hiện đã kẻ tung người hứng nói đến vậy, Lê Duyệt hay Hồ Chương cũng không nói được gì nữa.

Dẫu gì, Đinh Hoan và Lê Hiện cũng mới là người được Vương ủy thác cho cảng Túc Anh. Trên lý thuyết, cảng là thưởng cho Lê gia, cũng nằm trên Cước Sơn của Lê thị. Không chỉ vậy, cũng nhờ Vương điểm mặt chỉ tên Đinh Hoan, mà cả thương đoàn của Đinh thị đã rót bạc vào thương cảng. Nếu không vì thế, cũng không có chuyện hơn hai năm đã xây xong.

Lê thị không giàu đến vậy.

Đến cùng, Túc Anh cũng chỉ nằm trong tay họ về danh nghĩa. Cố tham thêm cũng không hơn được.

“Chiều nay nếu mấy đứa rảnh thì đến xem đi.” Lê Duyệt nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng trong chén, lại gắp thêm một miếng thịt ướt mắm, rồi nói. “Có gì thì cùng bàn tại chỗ. Tiện có các vị tiên sinh ở đó, góp ý với nhau luôn.”

“Không trở ngại gì mấy người làm việc chứ?” Lê Viên nãy giờ bận ăn bát xôi đỗ yêu thích, giờ ăn xong rồi mới rảnh miệng nói.

“Có phải trẻ con nữa đâu,” Lê Duyệt đáp, “ngại hay không là ở mấy đứa. Đi cũng tốt. Không thì ở nhà làm gì? Lại còn có cớ cho con Chung nó chểnh mảng, đi quậy phá với các cô chú, mệt cả nhà.”

“Sao không bảo nó theo luôn.” Lê Viên lại nói. “Mười tuổi rồi, có kém Vương nhà mình bốn tuổi thôi đấy. Thế mà chẳng thấy được gì ra trò. Nay bảo nó đối thử câu với cô mà nó cũng không làm cho. Anh chiều nó quá đáng.”

“Đường dài mới biết ngựa hay.” Lê Duyệt cũng có phần bực vì thói xấu của con gái mình, nhưng cũng biết con chỉ bướng bỉnh lười học, chứ cũng không tối dạ, nên đáp. “Đừng chê nhiều. Dạng nó, càng ép vội thì càng không chịu chín thôi. Năm rồi chị Chương các em bắt nó học đủ thầy, thầy nào cũng bị nó dọa chạy. Để đấy cho tự bơi. Hai năm nữa không nên bút nghiên thì anh gửi cho Viên, đem nó về dinh mà luyện làm cháu ngoan của mẹ. Xem nó thấy nghiệp văn khổ hơn hay nghiệp binh khổ hơn.”

Lê Viên nghe anh nói vậy, cũng xuôi tai, bèn thôi. Đoạn, lại nói: “Thế thì để em bảo ông nhà thi thoảng cho hai đứa nhà em sang chơi với nó, nhỡ sau này theo em thì còn có sẵn quen thân.”

Lê Duyệt bèn vừa gắp đầy bát toàn rau củ, vừa cười, biết tính em, nhưng vẫn nói: “Gì mà vội thế?”

“Vội chứ.” Lê Viên ăn đã hơi no, liền đặt bát đũa xuống, múc đầy chén rượu, vừa uống vừa đáp. “Mấy năm nay biến động quá, muốn ngồi cũng không yên.”

“Phía chị có gì ạ?” Lê Hiện nghe thế, dù đang gặm dở miếng gà, cũng hỏi.

“Chưa nghe cô kể Dương An đang thế nào à?” Lê Viên liền nói. “Không chỉ Thực An bên chị đâu, mà có khi cũng không riêng mỗi hai huyện Cước Sơn mình. Yên lành hơn cả thập kỷ, từ dạo cuối năm ngoái lại lục đục nổi lên bọn loăng quăng ngoài khơi rồi. Tổng Chỉ huy đang phải điều động thay máu toàn bộ Thủ vệ các quận ven biển đây.”

Lê Hiện và Đinh Hoan vốn ở Hiển Sơn khuất miền núi non, dù thi thoảng vẫn hỏi thăm Đặng Duy Lan nhưng cũng không hỏi thăm kỹ đến thế, nghe vậy vội nhìn Lê Duyệt và Hồ Chương.

Lê Duyệt đáp: “Mới chỉ đụng độ nhỏ lẻ, chủ yếu là cướp biển thường thôi. Nhưng phía Định Phủ và Cương Oai cũng nghi ngờ. Nên không phòng không được.”

Đinh Hoan nghe vậy, trầm mặc nuốt xuống miếng thịt cay ngọt, rồi nói: “Cũng phải… Hai năm trước cứ sợ là biên giới có biến, cuối cùng lại êm xuôi. Thảo nào, đã thấy không yên được bụng dạ từ ấy rồi.”

Hồ Chương lại cười: “Nhắc hai năm trước mới buồn cười. Khi ấy cứ bám riết tra hỏi Trịnh gia quân vượt quyền này nọ, kẻ rảnh rỗi ở Ngoại Đình thì còn đòi Vũ ban tra xét. Trong khi tiền từ Thịnh An lại không ăn thiếu ngày nào. Cương Oai vương cũng chẳng vừa, thấy bất lợi thì một chữ nửa câu, đâu đâu cũng nước đôi không rõ ý. Sao đến lúc ngoài khơi phía nam có biến động, lại ru rú hết đi đâu, một đồng một cắc không chịu bỏ, vậy mà vẫn cứ muốn Lũy Xương ta dùng hải phận tương trợ.”

“Vương và Dương hầu nể cả bọn chúng.” Lê Viên cũng nói. “Vậy mà cũng nuốt trôi, nói cười với mấy con đỉa như Vương Tam Luân được. Phải em, chắc đóng cửa tiễn khách cho xong.”

Lê Viên vừa dứt lời này, xung quanh không ai nói thêm gì nữa.

Chỉ sợ lỡ lời sẽ thành bất kính.

Nhưng cũng một phần, là nửa đồng tình nữa đắn đo.

Không ai bảo ai mà chỉ trầm ngâm ăn tiếp.

Chỉ đến khi ăn hết bát rau, Lê Duyệt mới vừa đơm canh vừa nói: “Cũng không phải chỉ có một đám đỉa. Hết con này, rồi cũng tới con kia.”

Lê Viên nghe vậy, lập tức suỵt một tiếng rồi nói: “Tai vách mạch dừng. Ta còn phải nhờ hơi bọn họ đấy.”

“Nhờ hay không nhờ,” Lê Duyệt lại đáp, “thì cũng chẳng chừa được lý lẽ cho bà ta. Anh cũng chẳng nói tất cả bọn họ, mà thực ra chẳng muốn nói ai, nhưng con quỷ già đó cũng đâu để ai vào mắt.”

Đinh Hoan cũng lại chép miệng thuận theo: “Nếu ngài ta có chút thành ý, đã chẳng đến mức không nói trước với ai, làm ra cả một mớ hổ lốn trước mặt Bàng Linh Hà hai năm trước. Cha em vẫn còn không quên nổi trò điên nhắm vào Vương ta hôm ấy đâu.”

“...” Lê Viên im lặng một chặp, rồi mới đáp. “Cũng là để thử Dương hầu và chặn nghi ngờ của Triều Đình thôi.”

“Kể cả là thế,” Lê Duyệt liền nói, “cũng không phải là kẻ tin được. Anh bảo rồi, bà ta không để ai vào mắt, ấy là thật. Ai mà biết được, là… Trịnh Vương hựu đã đồng ý với bà ta, hay là bà ta một mình đi trước, để ép người khác phải chạy theo.”

“Anh nói giống mẹ thật chứ.” Lê Viên buông chén chịu thua, vừa nhìn ngó xung quanh, vừa nói.

Lê Viên nhận ra được nhịp chững lại của anh mình khi nhắc đến Trịnh Liên, cũng giống hệt Lê Phỉ Hiền khi nói về việc đã xảy ra hai năm trước. Bà đã trầm mặc nhiều tháng kể từ ngày đó, chẳng ai biết khi ấy các vị gia chủ cùng Trịnh Liên đã bàn kín với nhau điều gì, và Trịnh Liên đã nhờ vả Lê Phỉ Hiền ra sao, nhưng chắc chắn, cả ba anh chị em đều cảm nhận được, cha mẹ đã lặng lại hẳn và nhìn đi xa xăm nhiều hơn thế nào.

Nhiều lúc, họ cũng như Lê Viên đang làm bây giờ, nhìn xung quanh, như thể sẽ tìm được bóng ma nào ẩn núp.

Lê Duyệt thì vẫn chuyên tâm uống nước canh chua như trước, khi ngừng đợi canh nguội, thì đáp: “Phụng Hạc cần ta cũng như ta cần bà ta thôi, không cần sợ. Bà ta cũng chỉ dám hại Vương hựu khi có Bàng Linh Hà tiếp lời thôi.”

“Nếu bà ta dám khuấy động gì bây giờ,” Hồ Chương cũng ăn xong rồi, vừa đặt bát đũa xuống, vừa nói, “chưa nói đến Vương nghĩ ra sao, mẹ cũng sẽ liều chết mà giết cho bằng được.”

Lê Viên chống tay về phía sau, ánh mắt đưa qua sân vườn, thấy lá hoa rung rinh mà phát rợn.

Anh chị nói đúng. 

Lê Phỉ Hiền đã nhất quyết không nhìn mặt Phụng Hạc rồi. Thậm chí, bà sẵn sàng giả ốm để không gặp lại bà ta nữa. Bà né Phụng Hạc ra như né một con chó dại, hay một con rắn độc vậy. Một thứ không thể hiểu lời con người nói, chỉ biết cắn, nên không có gì cần bàn thêm.

Nói đâu xa, nếu được, Lê Viên cũng đã làm như lời chính mình vừa nói, đóng cửa tiễn khách cho rồi.

Thứ bà ta đã làm hai năm trước, là minh chứng lớn nhất cho họ thấy, loại “đồng minh” này, không ngại cắn chính bầy đàn của mình.

Là kẻ có muốn cũng không tin tưởng nổi.

Lý Tình và Dương Mục vẫn còn ngồi chung mâm được với bà ta, đúng là cũng khiến họ ớn lạnh trong xương.

Lê Duyệt luôn như vậy, dùng canh để làm món cuối cùng, xong xuôi thì xếp gọn đũa bát bên mâm.

Sau khi ăn xong, Đinh Hoan cũng chỉ múc thêm một chén rượu, uống nhâm nhi trong lúc đợi chồng. Lê Hiện vẫn là người ăn chậm nhất.

Trong lúc ấy, người hầu đã theo lệ, mang ấm nước lá lên cho Lê Duyệt súc miệng.

Đợi đến khi những người khác đã tráng miệng xỉa răng xong, Lê Hiện mới xong bữa cơm, trên mâm cũng hết. Cậu dọn thức ăn rất sạch.

Người hầu dọn mâm xuống, còn các chủ nhân lại ngồi dưới hiên nghỉ ngơi.

Lê Duyệt chỉ nán lại một chút, nhìn sắc trời đã xanh ngắt nắng chiều rồi vén vạt áo đứng dậy.

Ông không nói gì, chỉ đi ra phía gian bên phải nhà một lúc.

Vợ và các em cũng không hỏi gì đến, họ đều ngồi thong thả bóc bưởi, hứng gió xuân.

Sau khi họ ăn gần hết quả bưởi nhỏ, rồi bảo người hầu đem vỏ cất đi, thì Lê Duyệt cuối cùng cũng đi ra, vừa đội ngay ngắn mũ quan, vừa liên mồm cằn nhằn với cái đuôi nhỏ đang ngái ngủ theo sau.

Lê Chung rất bướng với người khác, người hầu thì gần như không bao giờ bảo được nó làm gì. Đến Hồ Chương nói, thi thoảng nó cũng chỉ dạ vâng rồi đâu lại hoàn đấy. Nhưng riêng lời Lê Duyệt nói, thì dù đang ngủ trưa ngon lành, nó cũng nghe mà ngoan ngoãn dậy, đi ra theo cha.

“Xem mẹ có bảo gì thì làm, ba với cô chú đi rồi chập tối về, lúc ấy phải có cơm nước đầy đủ rồi đấy, sách vở đang chép chưa hết thì cũng chép xong đi, đừng để ba thấy cái gì cũng còn dở dang. Nghe chưa?” Lê Duyệt hướng chỗ vợ và các em, vừa cứ được hai bước lại quay lại nhìn con, vừa nói.

“Dạ…” Lê Chung vừa ngáp thật to, vừa lèo nhèo đáp. “Thưa, con nghe ạ…”

“Nhớ làm.” Lê Duyệt không bị mắc lừa bởi kiểu đáp qua loa có lệ của con, vẫn nhắc, rồi đi tới dưới hiên nhà gian chính. Ông nhận múi bưởi Hồ Chương để dành cho, ăn xong rồi nói với các em: “Đi thôi.”

Lê Viên, Lê Hiện và Đinh Hoan cũng theo lời ông mà vén áo đứng dậy. Vừa chỉnh trang vạt đối khâm khoác ngoài, Đinh Hoan vừa chợt cất tiếng hỏi: “Xem thế nào, có khi bọn em qua Thực An xem chỗ cảng sớm chút, anh không đi được, chị có đi không?”

Hồ Chương nghe vậy, biết Đinh Hoan nghe chuyện ban nãy nên không yên lòng, bèn cười đáp: “Thì đường nào mà chị chẳng phải đi. Khi nào các cô chú đi thì ơi cái để chị theo cùng.”

“Dạ.” Đinh Hoan thắt lơi dây áo xong, cười đáp lại.

“Vậy con với em có phải theo không ạ?” Thấy mẹ và cô nói vậy với nhau, Lê Chung liền tỉnh ngủ, hoang mang cuống quít hỏi. 

“Không.” Hồ Chương liền nhướn mày nhìn con, nói. “Con ở nhà quán xuyến nhà cửa với ba rồi chăm em. Không rảnh đâu, mà chơi bởi là mẹ vẫn biết đấy.”

Lê Chung nghe vậy, liền tươi tỉnh ra mặt, nhanh nhảu đáp: “Dạ, vâng ạ.”

Lê Viên thấy vậy thì khẽ lắc lắc đầu, biết thừa rằng cô cháu nhà mình chẳng thấy gì ngoài tin vui được ở nhà làm vương làm tướng. Còn Lê Hiện thì khẽ cười sau lưng chị.

Chuẩn bị xong xuôi, tiếng chuông báo chuyển thì cũng vừa vang leng keng, thì Lê Duyệt cùng các em cũng ra khỏi căn nhà nhỏ của Lê Duyệt.

“Có khi anh bán lại cái nhà này đi, rồi chuyển về dinh mà ở.” Không đợi đi xa, Lê Viên đã nói. “Cho ông bà với ông nhà em quản nó cho.”

“Sáng nào cũng phải từ ấy đến công đường thì anh làm việc sao?” Lê Duyệt đáp ngay tức khắc, cũng vì đã quá quen với đề xuất này của Lê Viên. “Anh cũng thấy phục Viên, tuần nào cũng về đến tận dinh rồi lại đi cả nửa ngày về Thực An lại, phải anh là anh chịu đấy, không đi lại nổi đâu.”

“Có cái dinh ba mẹ để cho,” Lê Viên cũng liền đáp, “nghĩ gì mà phải mua thêm chỗ ở. Mà cũng phải cố tí, chứ mấy nay bận không về, qua vừa đặt chân đến nhà đã bị hai cụ kêu rồi đây.”

“Ai bảo nguyên tiêu không thấy chị đâu,” Lê Hiện lại vừa cười vừa nhảy vào nói, “tai vách mạch dừng, cẩn thận không hai cụ nghe phong thanh, là sau này cầm chổi đuổi chị không cho về luôn ấy.”

“Có Hiện mách chứ còn ai nữa mà rào.” Lê Viên lại nói. “Cấm có hé răng cho chị nhờ. Mới Tết lên sắp xếp nhiệm vụ còn chưa xong, rảnh đâu mà đòi nguyên tiêu về được? Mà ông nhà chị ở hầu ba mẹ chứ ai? Có đứa bị đuổi thì cũng phải là anh Duyệt trước.”

“Thôi.” Lê Duyệt thấy việc lại quanh quẩn về mình, liền nghiêm giọng, ngắt ngay cuộc nói chuyện này.

Lê Viên lập tức không nói nữa. Lê Hiện thấy anh gắt lên cũng liền lùi lại, đi gần về phía Đinh Hoan.

Đường nắng xuân vàng ươm, có hai ba đôi bướm trắng dập dìu ríu rít bên góc tường.

Có là lỗi ai thì cũng không trách Lê Hiện được.

Nhưng cũng phải nhân ấy mà rút kinh nghiệm thôi.

Lê Phỉ Hiền và Đặng Duy Chi có ba đứa con, mà đến khi già cả rồi, nguyên tiêu lại chẳng có đứa nào về, toàn dâu rể với các cháu, cũng không khỏi chạnh lòng được.

Nếu may mắn, Túc Anh êm xuôi có tiền của dành dụm, Triều Đình không gây được khó dễ, ngoại bang tránh xa, thì năm sau họ có thể về rồi.

Dù có mong manh đến đâu, hy vọng năm sau đón được tất niên an vui hẳn vẫn khả thi phần nhiều.

Chỉ cần thế cuộc dịu lại chút là được thôi.


---------------------


Nhờ buổi trưa nắng ấm, nên sau khi ăn xong, Dương Mục còn dẫn Lý Tình đi loanh quanh trên phố.

Nàng bị ông xúi ăn hết cái này đến cái kia, no mà phát bực.

Biết chắc vì thế nên kiểu gì Lý Tình cũng không đồng ý rẽ vào hàng quán lần nữa, nên Dương Mục dẫn nàng đi, tạt vào mua chút muối ruốc, muối gừng để ăn cùng cơm, cháo trên đường.

“Ngài mua vừa thôi chứ.” Lý Tình vừa nép trong áo chùm khăn, vừa nói nhỏ với người đang mua đủ bảy chín loại muối chay, mặn bên cạnh. 

Nhưng Dương Mục chỉ gật gật đầu, rồi vẫn nhăm nhe chọn thêm.

Lý Tình thấy lời nói dần vô dụng, mới phải giật giật tay áo ông, ngước lên như năn nỉ mà nói: “Tôi mệt rồi. Về rồi chuẩn bị đi tiếp thôi.”

Dương Mục nghe vậy, mới vừa vỗ đầu nàng, vừa nói: “Biết rồi mà, đợi chút, ta xem tí cá khô với mắm.”

Lý Tình vừa mệt mỏi thở dài vừa đảo mắt nhìn quanh, ngón tay dưới tay áo đã vân vê hạt châu mấy vòng, cuối cùng chán đợi Dương Mục mà muốn tự mình bỏ về.

Nhưng ngay lúc đó, Dương Mục đã chọn đồ trả tiền xong, bảo người hầu ở lại lấy, còn mình thì vội quay sang, dắt tay Lý Tình đi.

Lý Tình lui lủi rụt tay lại, rồi nói: “Đã đành là mua cho cả đoàn, nhưng ai lại lỉnh kỉnh thế kia…”

“Con thích ăn với muối chay còn gì.” Dương Mục cũng không cố dắt tay cô nhóc nữa, chỉ cần thấy tay Lý Tình đã ấm hẳn lên là đã vui vẻ mà đáp. “Cứ mua nhiều lên, có thừa thì mang về cho anh con ấy.”

“Để Dương đại ca mắng ngài thêm nhỉ?” Lý Tình nghe ông nói vậy, lại khẽ cười nói.

“Thế cố ăn hết phần của con đi.” Dương Mục lại không nao núng mà nói. “Về nhà cũng có mấy khi được ăn uống thoải mái đâu, không chiều lão già này tí được à?”

Lý Tình liền không cằn nhằn gì thêm với ông nữa, dù sao cũng chẳng đi đến đâu.

Trên thực tế, nàng đang tập trung cố gắng hết sức mới đi đủ nhanh để không tụt lại phía sau, còn Dương Mục thì cứ bước hai bước dài lại chậm lại một bước ngắn để đợi nàng.

Hai người vẫn luôn như vậy khi đi cùng nhau. Và họ cũng chỉ im lặng đi như vậy cho đến khi về nơi dừng xe ngựa.

Lý Tình được đỡ lên xe ngựa trong lúc người hầu đang chia muối và cá khô ra để mang theo phía sau, cùng với lương khô và gạo sắn.

Lần này, Dương Mục không cưỡi ngựa nữa, ông không cần ai đỡ, nhanh nhẹn trèo lên xe.

Lý Tình nhíu mày nhìn ông chằm chằm.

Dương Mục lại cứ lờ ánh mắt sắc lẹm của nàng đi, vừa khều nén hương chống muỗi ông thắp đêm qua bị nàng bóp tắt sáng nay, vừa nói: “Đi ra ngoài thấy khỏe hơn hẳn, chắc năm nay ta cứ tăng cường cho con đi lại thăm thú thôi. Hay lúc về đừng về vội, đến tận Việt Sơn xem nhé.”

Lý Tình nghe ông nói vậy, dù đáy mắt cũng có chút dao động, nhưng rồi lại quay mặt đi không nhìn ông nữa mà đáp: “Thôi, đi sớm về sớm đi ạ. Ngài thấy khỏe chứ tôi thấy mệt rồi.”

Dương Mục bèn cười.

Rồi, ông vẫn để rèm mở, nhưng châm lại nén hương, rồi nằm xuống nghỉ trưa cạnh nơi Lý Tình ngồi.

“Con ngủ cả tối rồi, giờ đổi ca nhá.” Ông nói.

Lý Tình ôm gối ngồi im, chẳng ừ hử gì.

Nhưng Dương Mục vẫn tự mình nói tiếp: “Khi nào thấy mỏi thì nhớ gọi ta dậy đấy.”

Lý Tình vẫn không đáp, còn Dương Mục thì đã quen rồi, cứ thế nhắm mắt vào thẳng giấc say.

Xe đã nhịp nhàng lăn bánh.

Bên ngoài, đến giờ trưa nắng lên, phố xá cũng ỉm dần nhịp sống.

Thi thoảng, khi nhìn ra cửa sổ, sẽ thấy vài bóng mắc võng đong đưa lồng trong bóng hoa rực rỡ.

Lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió và tiếng ngáy khe khẽ của ông.

Lý Tình cứ thế ôm gối tựa đầu bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay bữa cơm có nhiều thứ vị mới lạ quá, nàng bắt đầu không nhớ được hết mình đã ăn những cái gì. Thảo nào Dương Mục lúc nào cũng kể về những chuyến đi, hay lưu luyến những vùng đất ông đã đến.

Hương mặn mà của phố cảng này, ở Phương Tiên sẽ chẳng thấy bao giờ.

Nhưng Lý Tình ngửi ngửi mùi nồng của bữa ăn vương trên vạt áo, rồi hít mùi hương trầm vừa được đốt lên, lại ngậm ngùi nghĩ mình hợp với cái mùi hương trầm quen thuộc ngọt nị kia hơn.

Việt Sơn xa quá, và đến đó thì cũng không thể chỉ gặp mỗi Trịnh Khuê.

Nên đành bỏ vậy thôi.

Tết năm nay nàng bảo Trịnh Khuê không cần về, chỉ gửi thư qua lại, không lại tốn công nghĩ cách tiếp đón một vị Lôi Đình Hầu mới sắc phong.

Huống hồ gì cũng vừa qua nguyên tiêu là nàng đã phải lên đường, có về cũng không được bao lâu lại phải đi. Đã vậy, đành để đến tháng ba Trịnh thị phải về thăm mộ, lúc đấy gặp cũng không muộn.

Lý Tình nhìn bên ngoài.

Dưới nắng, khi người lắng lại, thì đám sẻ lại nhảy xuống thềm bậc thang, hay trước sân nhà, hay bên luống rau, lang thang nhảy nhót, túm tụm cùng nhau tìm chút cặn thừa nuốt bụng.

Thật nhàn tản, chẳng phải chao liệng bay cao, nhưng cũng không bị nhốt trong lồng mấy khi.

Đột nhiên lại có chút ghen tị.

Như Lý Tình, đến bữa cơm nhà, cũng chỉ khi ra khỏi nhà mới biết chút vị.

Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng, nàng cũng không muốn liên tưởng lung tung nữa, mà vòng về bến cảng mới xây xong, nơi họ đang hướng tới.

Túc Anh là bước đầu trong những gì nàng đã hứa với Dương Mục, nghĩ về nó, là đủ rồi.




-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm