Chương 28: Trùng phùng
Sĩ Biên Lương chỉ được nghỉ về nhà ăn Tết có năm ngày rồi lại phải trở về làm việc, từ đó đến nay, y phải dính chặt trên tường thành Định Khê. Những lúc như thế này, y lại có chút hối hận khi đã nhận lời từ quê nhà xa xôi về tận Định Khê nhận chức.
Nhưng rồi, sau khi nuốt vị ngọt hôi hổi của hồi quế trên lưỡi xuống, lại cũng thấy không quá rầu.
Lưu Thương cũng không tệ lắm, nguyên cả tháng Tết vừa rồi cũng chịu khó dăm ba ngày lại tự mang thịt mỡ rượu cay lên cho anh em thủ vệ bồi bổ, gà luộc rau xanh cũng đều là phần ngon.
Năm ngoái năm kia không được đầy đủ như thế này do nhiễu điều căng thẳng, nửa năm sau thì lụt trôi mất cả mảng tường lớn, năm nay Tết cũng không được nghỉ thoải mái như xưa, hơn nửa lính thợ cũng vẫn còn đang phải vùi đầu tu sửa khí giới quân trang.
Những bữa cơm Tết chính tay Vương đem cho này cũng làm họ sáng láng lên hẳn.
Mâm cơm buổi sáng vừa có bùi thơm, vừa có ngậy béo, vừa có mát thanh. Để bắt đầu ngày mới mà nói, chẳng thể mong chờ gì hơn thế cả.
Chợt, một bóng vàng vàng đỏ đỏ lấp ló chồi lên từ phía đầu tường, rung rinh rụng cả một mảng lá hoa.
Đang ngồi ăn với binh sĩ mà Sĩ Biên Lương phải giật mình đứng dậy khi nhìn thấy bó cúc đại lớn tướng do cậu thiếu niên bê lên. Cậu thiếu niên vừa tròn tuổi mười bốn đã cao, bó hoa kia còn cao hơn cả cậu. Y để vội bát đũa xuống, bước nhanh đến trước mặt Lưu Thanh và Lưu Dã: “Cái gì mà tổ chảng thế này? Đừng có tầm bạ gì cũng mang lên đây chứ.”
“Không phải tại em nhé.” Lưu Thanh đi phía sau Lưu Dã, bị Sĩ Biên Lương trách cứ thì lập tức phủi hết trách nhiệm. “Của anh Thương đấy. Yên tâm, không phải hoa cũ trong Tả trạch đâu, mọi người thích thì cứ lấy bớt dăm bông đi cũng được.”
“Thế là từ đâu chui ra đây?”
“Hoa mới do bên Phúc Hương dâng lên ạ.” Lưu Dã chật vật ôm cả đụm hoa lên, đặt ngay ngắn bên ụ đá, rồi đáp. “Ở nhà nhiều hoa lắm rồi, không ai muốn chơi nữa, nên con xin luôn.”
“...Rồi sao không để dưới đấy luôn?” Sĩ Biên Lương hiểu ngay, nhưng vẫn day day mi, hỏi. “Chốc nữa lại phải mang xuống.”
“Nhưng mà phải giơ lên từ trên này thì chú tư với Di mới nhìn thấy chứ ạ.” Lưu Dã thản nhiên đáp. “Chốc nữa cũng là con mang xuống thôi mà. Tại con đòi mang ra đây nên chú hai chú ba đâu có cho ai bê hộ con.”
“Nguyên chỗ cánh hoa với lá rơi lả tả phía sau là tí nữa anh em chú cháu chúng nó tự dọn nhé.” Lưu Thanh cũng ngay lập tức trấn an Sĩ Biên Lương. “Giờ là hiếm lắm hai nhỏ sói con kia mới về nhà, anh cứ cho chúng nó lao động công ích đã đời cho em.”
Sĩ Biên Lương đang định dí đầu Lưu Thanh xuống rồi bảo cả công tử Thanh cũng liệu mà đi dọn cùng, thì kèn hiệu từ vọng gác vang lên ù ù.
Vài binh sĩ đang ngồi ăn cũng nhổm dậy nhìn từ tường thành xuống, nheo mắt về phía xa xa.
“Tổng Chỉ huy ơi,” cậu lính tinh mắt nhất, cũng làm thủ vệ Định Khê lâu nhất trong đám đang quây quần mâm cơm gọi, vừa nuốt ực bát nước rau, vừa thản nhiên thông báo như bình thường đứng gác, “nhắc Trảm Thiết, Trảm Thiết về liền kìa. Tướng quân Lục để cả râu nữa rồi hay sao ấy ạ.”
Lời cậu lính vừa dứt, không chần chừ giây khắc nào, Lưu Dã bê bó hoa cúc đại lên thật cao trên gờ tường, vừa huơ huơ vừa hét: “Chú tư! Di! Mừng về nhà nha!”
Lưu Thanh thì vừa thở dài vừa nín cười, vừa đưa tay giữ nhẹ cổ áo cậu nhóc lại, phòng hờ nhỡ có ngã thì còn cứu được. Sĩ Biên Lương lại quay sang phía người đang trực trong phiên, lệnh rất lớn: “Mở cổng! Đón Tướng quân Lục và Thế tử Di về nhà!”
Đã hai năm rưỡi kể từ ngày Lưu Lục và Lưu Di rời nhà đến Thiết Dung. Dù cho Lưu Di vẫn hay đến Khải Dung cùng mẹ, nhưng chưa bao giờ cô bé xa nhà lâu đến vậy, đến mức tâm trí của thiếu niên mười bốn tuổi của cô đã dần cảm thấy lạ lẫm trước quang cảnh của vùng núi đồi trung tâm Định Phủ phần nào. Chứ đừng nói đến người gần như chưa bao giờ ra khỏi thành Định Khê như Lưu Lục.
Cũng phần nhiều là vì quê nhà họ đã có nhiều thay đổi. Dù biết rằng năm ngoái có lũ lớn, nhưng khi trực tiếp nhìn thấy những khu nhà cửa dân cư mới xây dựng lại, những đoạn đường mà trước đây chưa hề có, cả bức tường thành gần như sửa hết, cảm giác lạ lẫm vẫn không nhịn được mà dâng.
Nhưng khi từ xa xa, Lưu Di đã nghe thấy tiếng hét của người anh song sinh ùa đến, khi đến gần hơn và nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cậu, cô bé đã phải giật mình đến mức suýt kiềm lại dây cương để bỏ chạy.
Tất nhiên là thiếu niên tầm tuổi họ cao lên rất nhanh, Lưu Dã cũng không cao hơn chính Lưu Di đến mức đáng kể nào, nhưng cậu trông gần như hoàn toàn khác với Lưu Dã ngày xưa, trông cũng ra dáng anh trai cô hơn là đứa anh trên lý thuyết như ngày trước.
Lưu Lục có vẻ còn gượng gạo hơn, hơi ghìm dây cương, đợi ngựa của Lưu Di đi lên ngang hàng mình. Có lẽ chỉ thêm một chút nữa là cậu sẽ bảo cháu mình đi trước đón hộ sự tiếp đón nhiệt tình này.
Chưa bao giờ cậu nhận được sự đón tiếp nhiệt tình đến mức này, chứ đừng nói là từ thằng nhóc bướng bỉnh Lưu Dã.
“Con làm sao mà đi trước được…” Lưu Di vừa day day chiếc vòng tay, vừa kéo ngựa lại, ghé gần vào nói nhỏ với Lưu Lục.
“Con là Thế tử mà…” Lưu Lục cũng ghé sang nói nhỏ với cô, nhưng vừa nói, vừa nhận ra chẳng có cái cớ hợp lý nào, nên đành chịu thua. “Thôi được rồi…”
Nói rồi, cậu thúc ngựa đi nhanh hơn, gần như là chạy về phía trước, rồi cởi mũ giáp ra, huơ lên cao, như cách Lưu Dã đang huơ bó hoa vậy.
Vẫy chào về phía tường thành.
Lưu Di cũng thúc ngựa lên ngay sau, đoàn tùy tùng cùng theo ấy mà nhất tề tăng tốc.
Cổng thành đã mở sẵn, nắng đã ráo sương mai tự bao giờ, còn anh em thì đã đứng đón chờ họ.
Vó ngựa ngày càng dồn dập, trong chốc lát, họ đã chuyển từ đi thành phi nước đại, đất đá và cỏ non cuốn theo gió cuộn dưới chân.
Lưu Lục đội lại mũ sắt, cậu cùng Lưu Di đều thắt nghiêm chỉnh kiếm đeo bên hông, ép thấp người, thúc nhanh ngựa vun vút lao lên phía trước.
Nhảy qua ngưỡng cửa tường thành.
Bụi cát nghi ngút bốc lên theo từng vó ngựa bay.
Có lẽ Sĩ Biên Lương hay Lưu Thanh cũng đều đã không lạ gì kiểu chào đón ăn mừng loè loẹt quá lố này, đứng cách cổng cả trăm bước, đưa nón che mũi miệng mình lại.
Trước mặt họ, đoàn người ghìm ngựa, ầm ầm như sấm, tiếng hí vang trời.
“Anh Biên Lương,” Lưu Lục xuống ngựa, cởi mũ sắt vây cá treo lên yên ngựa, rồi nói với người cậu đã cùng ăn Tết ở Thiết Dung, “ông bà gửi theo quà Tết nhé. Cô Thạch với lão Khiết cũng có chút quà.”
Sĩ Biên Lương nhận gói quà quê gói trong lá chuối mà Lưu Lục đưa hai tay cho, ngửi ngửi qua, biết ngay là thịt khô mà cha mẹ ở Thiết Dung gửi cho, khẽ mỉm cười cất đi, rồi nói: “Được việc đấy. Đi đường ổn chứ?”
“Ổn ạ.” Lưu Lục thưa. “Thời tiết đẹp mà. Bánh đun kỹ để mấy bữa không mốc chút nào, vừa no bụng vừa dễ đi. Quà cáp cũng không nhiều, cũng chưa hỏng cái gì cả.”
Lưu Dã thì đang lập cập vác đùm hoa xuống, vì vừa kịp vác lên đã phải vác xuống, vừa đi vừa cười nói từ xa: “Con chào chú ạ. Con có quà cho mấy người nè, mọi người có quà cho bọn con không?”
Lưu Lục lại không đáp lại câu hỏi ấy.
Chính ra là chưa kịp nói gì, mới chỉ quay lại, đã thấy cả bó hoa cúc đại đóa khoa trương mà Lưu Dã đang bê, không nghĩ gì mà bật thốt ra: “Cha mẹ ơi, con kiếm đâu ra thế? Nhà dạo này no đủ dữ vậy?”
“Nói kiểu gì đấy? Em còn lạ gì mấy ông bác dưới xuôi à?” Lưu Thanh tặc lưỡi nhảy vào. “Nhà nghèo lắm rồi, cái gì cũng thiếu chỉ có hoa cỏ là thừa thôi. Tầm này mày mà ăn được hoa thì ăn bớt hộ bọn anh luôn đi.”
Lưu Lục bị nói thế, biết là mình lỡ lời bất lịch sự, nhưng cũng thấy Lưu Thanh chẳng nể nang gì mình, nên lại nhíu mày, ưỡn ngực đối mặt với anh trai, định cãi lại vài câu.
Lưu Lục năm nay gần hai mươi, không còn thấp hơn Lưu Thanh nữa rồi. Cậu cũng thực sự để râu ria ngăn ngắn, da cũng sạm đi nhiều.
Nhưng Lưu Thanh cũng không thấy cậu khác gì so với thiếu niên mười bảy lúc mới đi, vừa láo vừa vụng, sẵn sàng đáp lời.
Sĩ Biên Lương thở dài, thấy hai anh em này chẳng khác gì ngày xưa, sau hai năm gặp lại, thay vì hỏi han huyên hàn, cũng không thèm cả nhìn ngó xem hai năm rồi anh em mình sống ra sao, thì đã bắt đầu khắc khẩu, vừa định thay Lưu Thương cho mỗi đứa một cốc đầu thì đã có một tiếng nói khác vang lên, chuyển hướng cuộc đối đầu nhỏ: “Dã, quà chú tư với tao chuẩn bị riêng cho mày này, kiêm luôn quà sinh nhật đấy.”
Lưu Thanh hơi bất ngờ, nghiêng người ngó qua phía sau lưng Lưu Lục.
Hóa ra Lưu Lục cũng biết chuẩn bị quà cho người khác rồi.
Lưu Dã mang bó hoa đến, cậu không giống như ngày xưa nữa, không để bụng câu nói của Lưu Lục, thậm chí chính cậu còn bất ngờ vì cậu thực sự có quà.
Mà còn bất ngờ hơn nữa, là Lưu Di đã cởi mũ giáp, để lộ dáng vẻ bây giờ của cô bé.
Trước cả khi cầm lấy thứ dài dài bọc trong vải mà Lưu Di đưa ra, cậu đưa bó hoa cho em mình, vừa cười vừa nói: “Nhóc mày cắt ngắn hẳn tóc rồi hả? Nhìn được thế mà không khoe trước gì.”
“Ai là nhóc?” Lưu Di đắc ý cười, vừa cầm lấy bó hoa, vừa nói. “Ban đầu là cạo. Bà Thạch cạo cho đấy. Vừa thoáng vừa đỡ phải chăm lo tóc tai, nhưng mà giờ nó dài ra đến đây mất rồi, mà tao lười cắt bỏ xừ.”
“Để vậy luôn.” Lưu Dã nói.
“Còn lâu. Nhờ mẹ cắt.” Lưu Di lại đáp lại, rồi dúi đến, bắt Lưu Dã cầm đồ cô đang đưa cậu trên tay. “Này, cầm lẹ.”
Bây giờ Lưu Dã mới quay sang để ý đến món quà mà Lưu Di đưa cậu, cậu cầm lấy, chỉ vừa cầm trên tay, cảm nhận sức nặng của nó, kết cấu của nó, dù không mở vải, cậu cũng đã mở to đôi mắt, lấp lánh như sao.
Cậu lập tức nhận ra nó là thứ gì.
Thậm chí cậu cũng nhớ ra, cách đưa sỗ sàng một tay của Lưu Di giống hệt như tư thế cậu đã dùng hơn hai năm trước, khi tiễn Lưu Di đi.
Vừa ôm lấy bằng hai tay, thử độ đầm tay của nó, cậu vừa hỏi: “Anh bạn tao cho mày được đúng không?”
“Đương nhiên.” Lưu Di cũng cười đáp. “Giờ thạo tay lắm rồi đấy nhé, hơn cái kiểu viết lộn xộn xiêu vẹo của mày trong thư nhiều.”
“Điêu. Chữ anh mày đây hơi bị đẹp.” Lưu Dã vừa bất bình đáp lại, vừa mở vải bọc bên ngoài ra.
Một thanh song thủ, khác với thanh ngày xưa Lưu Thương tặng cho cậu, thanh kiếm nhẹ để hợp với cậu từ khi cậu tám tuổi.
Nó nặng hơn, lưỡi và chuôi đều cong hơn, to hơn, dài hơn nhiều.
Nhưng rất vừa tay đối với cậu lúc này, cũng hợp với cách chiến đấu Lưu Thanh dạy hơn.
Lưu Dã rút bao ra một chút, đủ để hở ra một đoạn của lưỡi thép bên trong.
Lưỡi gươm lóe lên dưới ánh sáng. Những lớp lang vân thép xanh cam ẩn hiện như hoa sóng dưới sương.
Chốc lát, cậu lại ngẩng lên, nhìn Lưu Thanh, như đang hỏi sự cho phép của anh. Hai năm qua, cậu không hề mang theo kiếm thật, Lưu Thanh không cấm, nhưng anh là người từng không hài lòng khi Lưu Thương tặng cậu thanh kiếm trước đây. Và chính Lưu Thanh cũng đã làm gương, từ sau khi lui khỏi chức tướng trấn thủ Ban Dung, khi ở lại vương phủ, anh đã cất tiệt kiếm của mình rồi.
Nhưng Lưu Thanh không phản đối như năm cậu tám tuổi, anh đứng cạnh Lưu Lục, vẫn đang cười mỉm, và cũng khẽ gật đầu.
Gương mặt cậu thiếu niên liền bừng sáng, cậu nhanh chóng rút kiếm vào bao, cẩn thận bồng kiếm lên vai trái, rồi quay sang, cúi đầu cảm ơn Lưu Thanh.
Trời bắt đầu hơi chói nắng rồi, Sĩ Biên Lương thấy không có gì phải lo giữa mấy anh em họ Lưu nữa, liền quay về với bữa cơm đang để dở của mình. Riêng chỗ hoa lá rơi rớt trên tường thành, y sẽ đặc cách bảo anh em binh sĩ dọn hộ bọn trẻ lần này, để chúng nó về nhà cho sớm sủa. Có chút thịt bò phơi khô hai cụ gửi từ Thiết Dung ra, chia cho anh em bên dưới là đủ để trả công dọn dẹp.
Lưu Di vừa với theo chào y, vừa rút ra hai bông cúc cho mình và Lưu Lục, rồi đưa cho binh sĩ đi theo, bảo họ chia nhau, muốn làm sao thì làm. Sau đó, cô quay sang, chạy đến chỗ Lưu Thanh: “Con chào chú.”
Lưu Thanh và Lưu Di vẫn luôn thân thiết từ xưa, phần nhiều vì hai người rất giống nhau, và đều thích trêu Lưu Dã. Nhưng Lưu Thanh không nhấc bổng Lưu Di lên như ngày xưa nữa, anh cũng không nghĩ anh nên làm vậy nữa, anh xoa mái đầu tóc ngắn ngủi đến ngang cằm của cô nhóc, rồi nói: “Nhìn khá hơn chú tư của con đấy. Mấy cái con hỏi dạo trước, tầm chiều nay ta sắp xếp được thời gian thì bảo cho, giờ thì về nhà nghỉ đi thôi.”
Lưu Di hơi hồ nghi, cô quay sang nhìn Lưu Dã đã đang chuẩn bị ngựa, rồi quay lại, hỏi Lưu Thanh: “Không gặp chú hai trước ạ?”
“Ta và Lục về đó trước.” Lưu Thanh cười đáp. “Hai đứa về chỗ chị Hạo đi.” Rồi, anh còn ghé lại nói nhỏ: “Dạo này ảnh bù đầu lắm rồi, sáng nay trốn tí thời gian chạy ra đây xong đã phải về luôn để tiếp đống cúc to đùng kia đấy. Đừng chọc vào thì hơn.”
Lưu Di nghe vậy thì khẽ gật gật đầu, rồi vừa chào Lưu Thanh và Lưu Lục, vừa cài bông hoa Lưu Dã tặng vào thắt lưng, gọi ngựa của mình ra, phi theo đứa anh song sinh đã bỏ về trước cả một đoạn.
Khi hai đứa trẻ đã đi xa, Lưu Lục mới khịt mũi hỏi Lưu Thanh: “Lý do đấy hả? Bảo sao chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu.”
“Nói kiểu gì thế?” Anh lại đáp. “Bớt mấy kiểu đấy đi. Em không nói chuyện giống cô với chú được đâu.”
“Thế ngày xưa cha mình cũng chết dí ở nhà không đón được em với cháu à?”
“Cha khác chứ. Sao chưa gì mà đã khó chịu với anh Thương rồi? Mới lang thang bên ngoài có chút xíu, thế mà ngày xưa anh mày từ ngoài đấy về cáu gắt có mấy lần mà đã kêu.”
“...” Lưu Lục không cãi được, im lặng một hồi, đến khi giữa đường chỉ còn hai anh em họ, mới nói. “Về chưa?”
“Đi bộ đi.” Lưu Thanh đáp. “Vừa đi vừa ngắm đường phố cho nhớ, vừa nói chuyện cho thư thả.”
“Sao không về rồi nói?”
“Về nhà thì khác chứ, không chỉ có mỗi anh với mày.”
Anh nói vậy rồi, tự mình rảo bước đi. Lưu Lục tuy không vâng dạ, nhưng cũng đi theo cạnh bên.
“Lão Khiết hỏi thăm anh.” Cậu nói.
“Biết mà. Thi thoảng ông ấy viết thư cho anh Biên Lương với anh Thương cũng khen mày phết đấy.”
“...Nghe ghét thế nhỉ? Sao ngoài ấy thấy ổng cũng đâu lẻo mồm lẻo mép lắm, khá ổn đấy chứ.”
“Ngoài ấy là làm việc sinh tử.” Lưu Thanh thản nhiên nói, phần nhiều thoải mái khi Lưu Lục không còn bướng như xưa. “Khác với làm chuyện giao hảo nịnh nọt trong này. Chú Kiều khi làm tướng cũng khác lắm.”
“Em thấy anh có khác gì đâu?”
“Mày kém. Anh trong này mà giống khi ở ngoài ấy, thì bây giờ có khi mình đang đánh nhau to rồi.”
“Vụ anh đến chào bọn em cái xong bay về đấy hả?” Lưu Lục bĩu môi nói, nhớ lại khi mình đang trên đường đến Thiết Dung nhận chức, Lưu Thanh đột nhiên đuổi đến hỏi họ vài câu xem có nguy hiểm gì không, xong chẳng nói chẳng rằng, đưa Lưu Di đến chỗ Lưu Thạch trước, nhờ Lưu Thạch cho người đến đón họ rồi bay về luôn. Sau này cậu mới biết lúc ấy ở vương phủ và Lũy Xương, họ và Trương thị căng thẳng đến mức độ nào.
“Suýt.” Lưu Thanh đáp. “Sau đấy cũng có nhiều lần nữa cơ. Bây giờ cũng khác nhiều rồi.”
Lưu Lục im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi: “Các anh và mấy đứa kia đến vậy rồi à?”
Lưu Thanh nhìn cậu, ngó qua đám râu thưa chưa từng có trên mặt đứa em mình trước đây, rồi nói: “Ai cũng thay đổi chút mà. Có cái, nhìn từ trên tường thành xuống, xa lắc xa lơ, chớp mắt cái vẫn sẽ nhận ra nhau thôi.”
Họ lại không nói gì nữa.
Bắt đầu gần phố xá nhà dân rồi. Trước mắt cũng bắt đầu rực rỡ màu lá hoa.
Trước đây hai anh em cũng không có nhiều lời với nhau nếu không phải đang cãi mắng.
Nhưng lần này, Lưu Thanh lại mở lời lần nữa: “Tết năm nay lâu tàn ghê.”
“Năm nay lạnh hơn mà.” Lưu Lục lại đáp.
Cậu không phải người nghĩ sâu xa, cũng không hẳn là người yêu hoa lá, cái đấy là cách nghĩ của Lưu Di, cũng là của Lưu Thanh, hơn là của cậu.
Nhưng cậu không tù mờ đến thế.
“Anh có gì muốn nói thì nói rõ đi nhé.” Cậu nói, nhỏ giọng, nhưng đủ để hai người thoải mái nghe khi đi cạnh nhau.
Nhưng Lưu Thanh lại bật cười ha hả.
Hồi trước anh ít khi cười như thế. Hình như anh thực sự cũng thay đổi kha khá rồi.
Chỉ là Lưu Lục thấy có chút quen.
Hình như ban nãy, nếu là Lưu Thanh hồi trước, sẽ không dễ tính cho Lưu Dã như vậy.
Dễ tính như vậy, giống với anh Lam hơn.
Dễ cười như giờ, cũng giống anh Lam hơn nhiều.
“Cóc có gì đâu.” Lưu Thanh cười, vỗ lưng cậu giống hệt Lưu Lam ngày xưa, nói. “Chắc được hai ba ngày tới anh phải đi Lũy Xương rồi, không tiễn được mày lúc đi đâu. Tranh thủ chút, không lại thấy nhớ.”
Thấy nhớ… là từ khá lạ từ miệng Lưu Thanh, ít nhất, là với Lưu Lục.
Vậy nên cậu hít sâu, có chút trầm xuống trong lòng, rồi lại hỏi: “Sao thế? Anh định sang đó ở rể luôn à?”
“Đừng có linh tinh.” Anh tặc lưỡi đáp. “Đi xem cảng, tiện xem có vay thêm ít tiền được không, cho mấy đứa dùng để sửa sang hỏa khí nữa đấy.”
“Sao em tưởng hơn tuần nữa mới xong?” Lưu Lục biết rồi, cậu lại hỏi.
Lưu Thanh đi lại là nhanh nhất, vì anh có “đi” mấy khi đâu.
“Anh có đi một mình đâu.” Lưu Thanh lại đáp. “Dã cũng đi cùng, thêm cả vài người nữa. Phải đi sớm hơn mất rồi.”
Xung quanh họ dần đông đúc.
Lưu Lục cũng không hỏi gì thêm, cậu cũng tương đối hiểu những thứ này rồi.
Thi thoảng, Lưu Thanh lại hỏi cậu có muốn mua cái này cái kia mang đi không, hay là chỉ cho cậu vài thứ hay ho bên đường, những thứ mới xây, hay những thứ sửa lại.
Lưu Lục nghe.
Tuy không nhớ được bao nhiêu.
Chỉ là trong đầu cậu vẫn đắn đo một chút, cảm thấy tiếc nuối vẫn dính trong lòng.
Bây giờ, cậu cũng đang đi bên cạnh Lưu Thanh, chứ không phải nhìn anh bay trên đầu mình, bị anh cười chọc như hồi bé.
Lưu Lục nhìn xuống bông cúc vàng ngả sắc đào trên tay, xoay xoay nhìn ngắm từng lớp cánh hoa nhung mượt bung nở, cánh hoa đã trở nên quá lạ lẫm xa xăm, sự tiếc nuối ấy lại càng sâu đậm.
Sau nhiều ngày xa cách, anh em trùng phùng, mà cứ như thể cậu đã bỏ lỡ mất nửa đời mình đi đâu.
---------------------
Trương Nguyên đang ngồi bên lò đồng dưới đình viện hóng mát của tòa Hữu trạch trong phủ đệ Trương thị. Vừa để ủ ấm trong cơn mưa rả rích bên ngoài, vừa để hong khô áo choàng đen đã thấm ướt hơn nửa vừa được cởi ra.
Nàng ta tựa ghế gỗ trắc phủ lông, vừa nhai trầu, vừa nhắm mắt nghỉ trong lúc đợi người. Vì chỉ mang hai lớp giao lĩnh mỏng bên dưới, nên Trương Nguyên gần như dùng chính tấm áo choàng ẩm để đắp thay chăn.
Vị cay the trong miệng cùng ngụm rượu gạo ban nãy làm ấm người còn hơn cả lửa bùng trong lô.
Mưa lách tách rơi bên ngoài, nặng trĩu đến mức kéo trùng cả những cành đào tàn xuống.
Trong không khí hơi nhuộm thêm chút hương mùi già bồ kết ấm nồng từ đầu tường bên nào vào trong màn nước phủ khói mây.
Sau bữa cơm, xem ra có anh chị em đang chuẩn bị tắm gội rồi.
Trương Nguyên hít sâu hương thơm khó mà gặp lại trong cả năm dài sắp tới, bên tai lắng nghe tiếng mưa rơi, lại như nghe tiếng ru khẽ khàng, răng nhai trầu cũng chầm chậm ngưng lại, hơi thở dần đều đặn đưa vào giấc ngủ.
Nhưng chưa kịp vào giấc mơ trưa, thì đã có tiếng guốc mộc đạp lốc cốc trên đá ướt.
“Chưa gì mà đã hết Tết,” người đến vừa nắm cao vạt áo trắng vừa vội bước chạy vào đình cho khỏi dính mưa, vừa cười nói, “lúc mới về cứ ngỡ là dài lắm, vậy mà chớp mắt đã còn có ba ngày là dứt tháng Giêng. Nguyên ơi, đằng ấy đưa tao cái ống điếu với, lạnh quá.”
Trương Nguyên hừ một tiếng cáu bẳn vì giấc hiu hiu chưa kịp hưởng, ngồi dậy nhổ bã trầu ra, quẹt đôi môi hơi nhuốm đỏ, nói: “Em còn tưởng chị ngủ trong ấy luôn rồi chứ. Đây sắp đông cứng ngoài này rồi.”
Trương Xiển cười hì hì qua loa tạ lỗi, biết ý mà tự mình lấy điếu thuốc, châm lửa từ lò đồng, nghiêng nghiêng rồi rít nhẵn một hơi. Đoạn, bà thở ra, mây noãn trùm cả một góc đình.
“Ôi cha, thuốc ta vẫn là thơm nhất.” Trương Xiển phà khói xong, vừa rót trà ấm đang được ủ trên lò, vừa nói. “Nhót cái là lại phải đi làm nhiệm vụ tiếp rồi, chả biết còn được chơi mấy lần nữa đây. Nhớ quá đi mà.”
“Đằng ấy còn sướng chán đấy bà ạ.” Trương Nguyên lại nói, nhấn vào chữ “đằng ấy” rất mạnh. “Em còn phải gánh phía bắc của chị đây.”
“Sướng gì!” Trương Xiển vừa cười vừa nói, vừa thổi cho khói trà thơm bốc lên cay sống mũi, vừa uống một ngụm đầy như thấy đáy chén tới nơi. “Năm nay là phải quay lại làm việc chôn mình rồi, phía nam là căng thẳng nhất ấy chứ. Chưa nói có bị ma đuổi hay không, có khi còn bị người mình chửi cho không vuốt nổi mặt.”
“Biết thế là tốt.” Trương Nguyên hơ tay bên lò đồng, lại nói. “Thế mới thấy mấy năm trước em làm trâu ngựa thế nào.”
“Thôi đi,” Trương Xiển uống cạn chén đầu tiên, lại rót ra hai chén trà nóng hổi, đưa một chén qua cho Trương Nguyên, “anh Phương Lê mà nghe thấy lại giận cho giờ. Người ta ở Trấn Thanh có bao giờ ngẩng mặt lên nhìn đời được đâu.”
“Tự ông ấy chọn chỗ khổ. Ai bắt.” Trương Nguyên nhận chén trà, lại không vội uống mà ôm trong lòng bàn tay.
Ấm người.
“Thế mày tính nói gì hử?” Trương Xiển uống cạn tách trà thứ hai, cuối cùng cũng chịu quay về việc chính. “Mưa gió trở trời bắt tao ra tận đây.”
“Ai bắt, chị không đến ai cản được đâu, thầy còn bênh chị chứ đâu.” Trương Nguyễn đáp lại, rồi khẽ nhấp ngụm trà đắng. “Ta đổi địa bàn còn gì, cho em hỏi chút kinh nghiệm đi trước đi.”
Trương Xiển rót thêm chén nữa, cầm miệng chén lắc lắc nhẹ mà đáp: “Đừng sợ tuyết núi Quan Giang lạnh, hỏi họ Tô thừa mứa áo đông. Người ta toàn nói vậy đấy, tao cũng thấy đúng mười mươi.”
“Dễ tính thế à?”
“Cứ tin là dễ đi, ở đấy Tô vương là chúa thượng, đi qua vài cơn sương giá là đến mặt Bệ hạ cũng quên thôi. Trung thành trong tâm là được, còn lại đừng rắn quá, gãy như chơi.”
Trương Nguyên vừa nghe vừa nhìn vào mắt Trương Xiển, sau khi xác nhận không có lời bỡn cợt nào, bèn bật cười nhoẻn miệng: “Nghe sợ thật đấy, như kiểu em mà lỡ chân một bước là rơi xuống vực luôn vậy.”
“Trên ấy người ta gọi nôm na là đi trên băng mỏng, rớt xuống hồ băng đấy.” Trương Xiển cũng mỉm cười đáp. “Ở đâu cũng có chỗ khó cả, với tình trạng của Hoàng đế bây giờ, đi đến đâu cũng là vùng tự trị thôi.”
“Năm ngoái Trương thị ta còn mất ghế Thượng thư Mộc bộ cho Tô Chân, giờ Tô thị đâu khác gì hổ đi thành bầy.” Trương Nguyên uống trà, than thở. “Thái úy đúng là biết chọn lúc mà đổi người ghê.”
“Thầy tin mày đấy chứ.” Trương Xiển cũng uống trà, đáp. “Làm được thì càng khiến bà vui, thành trò cưng ngay không đùa.”
“Không ham.” Trương Nguyên lại đáp. “Đây là thất vọng về em khi xử lý vụ hai năm trước ở phía nam mới đúng. Bị ép đến mất ghế trong triều cái là không nói không rằng gọi chị về ngay.”
“Sao chả được, đều là may cả mà.” Trương Xiển khúc khích nói. “Trước khi chết ở hai đầu đất nước, ta còn có cơ hội gặp nhau, gặp thầy, vậy là phải cảm ơn Thái úy rồi.”
Trương Nguyên không đáp, lẳng lặng uống trà Trương Xiển rót cho.
Mưa càng lúc càng mau hạt, đan dệt trắng xóa trời.
Hai năm qua, Họa ban và Trương thị làm việc không biết nghỉ, chẳng mấy chốc, Thú vệ đã được bổ sung, về quân số mà nói thì không hơn trước vụ ám sát, nhưng quái kiệt thì lại nhiều như cỏ mây.
Không đợi được nữa, Thịnh An trả hết nợ rồi, bây giờ không quay lại Cương-Định-Lũy, thì không khác gì để thời gian cho địch chắp cánh bay.
Cũng tức là lần này, họ phải hoàn thành nhiệm vụ bỏ ngỏ khi trước.
Truy tìm “sứ giả” một lần nữa, là bước vào hang cọp, không hẹn ngày trở về.
Lần trước truy đuổi Vũ Văn Giang, Trương Nguyên đã suýt chết rồi, dù là được đánh trên mặt trận của chính Thú vệ.
Bây giờ thì ai biết được có gì có thể xảy ra.
Trương Xiển cũng rất hiểu điều ấy.
Thú vệ nào cũng hiểu.
Khi đeo trên mình lệnh bài Thú vệ, họ đã chọn tự chôn mình rồi.
“Nào.” Trương Xiển cười, rót thêm chén trà thứ tư cho chính mình, rồi đưa ra, đợi chén vơi phân nửa của Trương Nguyên. “Chúc chỉ huy Trương thượng lộ bình an.”
Trương Nguyên nhìn bà lại qua, rồi cũng cầm chén trà lên, cụng vào chén của Trương Xiển, nói: “Chỉ huy Trương thượng lộ bình an.”
Trương Xiển mãn nguyện uống cạn chén trà đã hơi nguội bớt, rồi đặt chén về khay, nói: “Thầy ủ cho hai đứa mình mỗi đứa hai hũ cà muối, hôm đi nhớ đến phòng Họa ban lấy cho bà vui.”
“Biết rồi mà.” Trương Nguyên thổi khẽ, vừa đáp vừa chậm rãi nuốt hết trà đắng. “Hôm trước vào thăm, thầy nhắc đi nhắc lại rồi.”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả:
Nhắc Trảm Thiết, Trảm Thiết về: xem lại chú thích chương 4.
Mộc bộ: một trong năm bộ, chịu trách nhiệm hỗ trợ thiết chế triều luật và xử án.
Cương-Định-Lũy: Cương Oai, Định Phủ, Lũy Xương, ba đạo, phủ phía nam Đại Bàng, khi nói đến phía nam, tức là nói đến ba đạo, phủ này.
Nhận xét
Đăng nhận xét