Chương 27: Xuân hiểu

Đã quá lâu rồi, những giấc mộng không còn rõ ràng nữa. Mà thay vào đó, trăng lồng vào sao và lá xanh đan cài dập dìu trong bóng mành son lớp lớp. Chẳng còn song sắt hay mặt đất, tối hay sáng nữa, mà giống như một miền nước nổi, sóng vỗ vô bờ. Nhưng không có nước, không ướt át cũng chẳng khô khan, chỉ có ngộp thở và chìm dần trong một cơn mộng mị nặng như chôn sống con người dưới bùn lầy cát mịn. Không có đen, lại càng không có đỏ. Chẳng gì cả. Dường như mọi thứ đang tự chuẩn bị cho chính nó, để khi nó đến, chẳng có lấy một tia bất ngờ hay hoang mang có thể chiếm lấy góc tâm trí nào.


Lý Tình không còn thảng thốt khi tỉnh dậy nữa.


Nàng chỉ mở mắt khi giấc ngủ tự mình kết thúc, và nhận ra rằng mình vẫn chưa tắt thở trong mơ.


Sàn xe chập chùng theo từng vòng bánh xe lăn đều đặn.


Nàng khẽ trở mình, nhận ra tại sao lần này cảm giác lênh đênh trong mộng lại mạnh đến thế. Hóa ra nàng thực sự ngủ được khi ở trên xe ngựa.


Mấy năm qua, từ khi ông ấy đến, nàng không còn dám hoảng hốt khi mơ lung tung nữa. Lần nào cũng vậy, nàng chỉ im lặng, đợi cho ngũ giác tự quay trở về, nhận biết không thời gian xung quanh.


Hơn hai năm qua, nàng không còn gặp Sói trong mơ được nữa. Có lẽ cũng chính vì vậy, nên nàng cũng không còn biết hoảng loạn.


Chẳng biết qua bao lâu, chỉ biết nàng đã đủ lặng im để người bên ngoài không nhận ra nàng đã dậy, cuối cùng, hơi thở cũng bình ổn lại, bớt đi ngột ngạt kéo từ giấc mơ ra, nàng mới khẽ khàng ngồi dậy, nhận ra ánh nắng ngày mới đã sáng rỡ rồi.


Hẳn phải gần giờ Thìn tới nơi, nên trời mới ngập quang hoa như thế, đến mức tràn vào qua những khe hẹp của tấm mành tre.


Sau khi ngơ ngác một lúc lâu, Lý Tình mới chợt nhíu mày khó chịu trước độ ấm áp đến bí bách ngưng trệ trong khoang xe.


Dậy muộn quá, thế mà ông ấy cũng không thèm gọi, để hương trầm lá thuốc hun váng cả đầu nàng.


Lý Tình nhất quyết không ngây ra nữa. Nàng chải gọn đầu tóc, búi lên bằng lược bạc, rồi với dậy, buộc hết mành tre lên, vắt vẻo thò đầu ra ngoài.



Quả nhiên, mặt trời đã lên vàng như hoa đại.


Xe ngựa gỗ mun thung thăng trên đại lộ lát đá xanh.


Nắng dịu bọc kín chút ít khí lạnh tháng Giêng chưa tan hết.


Hoa lá bên đường đã tươi tắn đua sắc một vùng.


Không khí thoáng đãng đậm hương muối biển liền bao trùm tứ phía, trộn thêm cả chút nước trời li ti.


Gió gãi nhẹ qua.


Sống mũi không nhịn được mà ngứa lên, hắt xì một cái!


Lạnh quá…


Dù nàng đã mặc không dưới năm lớp áo dày, độn biết bao là lông ngỗng lông chim.


Dương Mục đang cưỡi ngựa đi bên cạnh thấy thế bật cười ha hả. Ông cho ngựa đi sát lại xe ngựa, xem như chắn chút gió mát và mưa nhỏ. cho con chim non bé xíu đang nhô đầu khỏi tổ ấm này.


Lý Tình đã mười bốn tuổi rồi, nhưng vẫn cứ là đứa bé năm ấy ông ôm bổng trong tay.


Dương Mục vẫn cứ ngâm ngâm mỉm khi đi rất gần bên cạnh cửa sổ xe ngựa, còn Lý Tình thì vì thế mà có chút bất mãn nhăn mi: “Sao lại đã mưa rồi?”


“Thì mưa xuân chứ sao? Con chưa thấy bao giờ à?” Dương Mục liền cười đáp lại nàng.


Lý Tình thở dài lườm ông, rồi lại nói: “Ngài không định vào trong à? Mưa rồi mà vẫn loanh quanh bên ngoài không che chắn gì thế? Lại còn khoác đại có hai tờ vải cát thế kia?”


Dương Mục chẳng nói chẳng rằng, thúc ngựa đến gần hơn, ngó nghía cô nhóc con nhà mình một lượt, rồi nói: “Giật mình thật chứ. Càng ngày càng giống anh con rồi.”


Lý Tình dỗi thật rồi, nàng không thèm đáp lại ông nữa, nhưng cũng không chịu chui lại vào trong cái khoang xe vừa bí vừa nồng kia.


Dương Mục cũng không kêu ca gì thói bướng này của nàng, ông chỉ nhận lấy nón quai rộng vành mà người hầu đem dâng lên, che lên đỉnh đầu nàng.


Lý Tình tự tay nhận lấy, cẩn thận che lại mặt mày tóc tai sao cho không lọt mưa mà cũng không vướng xe ngựa, rồi ngồi tựa bên thành cửa sổ, ngắm nghía đường đi và những rặng thông thưa.


Mùa xuân phía nam ít khi mưa.


Thường là nắng tràn lan như dòng mật ngọt, ong bướm bay nhảy như khiêu vũ vờn hoa non. Dù Lý Tình không thấy ấm như người khác, nhưng ít nhất nàng có thể chịu được kiểu gió mát này, chứ không phải ru rú trong nhà như mùa đông.


Hôm nay cũng nắng ấm, nhưng lại có thêm cơn mưa bất chợt này. Như phủ một tầng sương mù, khẽ nhòe mờ cả những chóp thông hai bên đường và những ngọn đồi xa bắt đầu xám lam chứ không mươn mướt màu lộc mới.


Vậy mà đã thấy lạnh rồi.



“Miền bắc lúc này mưa nhiều lắm không ạ?” Sau một hồi yên ắng trong tiếng bánh xe và vó ngựa nhịp nhàng, nàng bâng khuâng hỏi vậy.


“Mưa phùn lắm.” Dương Mục lại chẳng cần nghĩ ngợi hồi tưởng gì nhiều, đáp ngay tắp lự. “Đến mức ướt nhẹp cả ủng luôn ấy chứ. Nếu không mưa thì lại lạnh khô đến rát người, xong thì nồm ẩm mốc cả chiếu. Nhưng nhìn chung là lạnh khủng khiếp, tối đến tay chân đỏ ửng run cầm cập, hơ ấm tay qua nến thì chữ viết ra cũng vẫn rung rung.”


Lý Tình im lặng nghe ông nói, nhưng cũng đã rùng mình theo lời kể của ông. Dương Mục kể chuyện luôn mang lại cảm giác ấy, nói lạnh là thấy cả người mình phát run.


Đoạn, nàng lại hỏi: “Sao nay lại mưa ạ? Hôm qua vẫn nắng đẹp mà.”


Hôm qua nàng không ngủ được, nên nàng đã ngồi tựa cửa sổ, ngắm bình minh lên, không hề phải che chắn gì.


“Ta đến gần bờ biển lắm rồi. Con nhìn kìa.” Dương Mục liền nói, đưa tay chỉ về phía trước, chếch hướng đông, nơi một cụm mái nhà vàng đỏ li ti đang tọa lạc. “Cửa Ông Đen đấy, một trong những làng cá lớn nhất của Dương An. Chếch lên phía bắc một chút từ ấy, chính là Thực Độ, cảng quân dụng lớn nhất của con. Ở vùng như này, mùa này thường sẽ mưa nhẹ vào sáng sớm, đôi khi là cả chiều tối. Chốc nữa nắng lên cao chút thì sẽ ấm hẳn, mưa tan ngay.”


Lý Tình nghe vậy, hơi ngước lên nhìn trời, dường như cảm thấy sắc xanh có chút trong hơn thật.


Chẳng hiểu sao lại có chút nhẹ nhõm trong dạ.


Cũng hơi nhẹ thật, vì sáng giờ nàng chỉ ngủ chứ chưa ăn gì.


“Sáng nay mọi người không dừng nghỉ chút à?” Nàng hỏi. “Đã đi không ngừng từ chiều tối qua rồi, đánh xe cũng phải nghỉ chút chứ.”


Người đánh xe dường như hơi giật mình, không biết tại sao mới chỉ đi liên tục có nửa ngày trên đường rộng thênh thang thời tiết êm ái mà đột nhiên Vương lại nói như vậy, sợ mình đang đi chậm quá hay nhanh quá, xoắn xuýt tìm cách thưa gửi.


Nhưng Dương Mục thì lại bật cười, giải đáp câu hỏi ấy luôn: “Con đói rồi chứ gì?”


Lý Tình khẽ che nón gần hơn, thấy tiếc tiếc vì Dương Văn Quyết không đi theo họ.


Anh ấy sẽ không bao giờ nói thẳng những câu kỳ quặc như vậy.


“Ngài ăn chưa?” Nàng che kín mặt lại, đánh trống lảng hỏi Dương Mục.


“Chưa.” Dương Mục thẳng thắn đáp, rồi cũng cụt lủn như vậy, không giải thích gì thêm.


Vậy là Lý Tình bèn phải dịch nón ra, len lén nhìn ông xem ông đang toan tính cái gì, thì lại bắt gặp ngay vẻ mặt đắc chí của Dương Mục, vốn đã đang nhìn nàng chằm chằm, đợi nàng nhìn trộm ông.


Dương Mục toàn làm như vậy.


Như thể ông đang dùng hết sức bình sinh để chứng minh câu ông đã nói khi cho người sửa sang phòng ốc của nàng.


Con không thể cứ nhắm mắt lại rồi nghĩ là không ai nhìn thấy mình được, ông nói vậy đấy.


“Vậy là ta nhịn đói đến trưa ạ?” Lý Tình bĩu môi nhìn ông, không nấp sau chiếc nón nữa, mà hỏi thẳng. “Hết lương khô hết rồi hay sao?”


Dương Mục như đã đoán trước hết, trả lời rất nhanh: “Lương khô ba bốn ngày liền rồi, chẳng có rau xanh thịt thà gì cả. Sắp tới vùng chợ búa, rẽ vào phố làm bữa tử tế thôi. Ta thèm bát canh riêu lắm rồi, mà con cũng chưa thử cá mới lên cua mới bắt bao giờ đúng không? Tạm gặm mầm đá chút đi, nhiều nhất là một canh giờ nữa tới nơi rồi, quán quen của bọn bô lão chúng ta đấy.” Nói đoạn, ông còn quay quanh, bảo những người tháp tùng: “Mấy đứa nhỉ? Đến tận Dương An ai lại ăn bánh đa cháo kê cháo sắn suốt.”


Đến rồi. Những kế hoạch kỳ quặc của Dương Mục.


Lý Tình không biết nói sao, nàng cũng không thèm gì ăn uống, chỉ muốn ăn cho no bụng thôi. Nhưng khi Dương Mục đã quyết như vậy, nàng cũng lại thấy chút hợp lý.


Thôi được. Cũng không thể bắt tất cả ăn uống tạm bợ đến tận lúc tới Túc Anh được, dù có chuyên tâm đi thẳng cũng phải hơn tuần nữa mới tới nơi. Rẽ vào phố phường thành trấn cũng không phải sai.


Đằng nào, nàng cũng bắt đầu chuyến đi sớm hơn cả tuần trời để phòng hờ những cú rẽ ngang quẹo dọc của Dương Mục rồi.


Hơn nữa, Dương Mục nói vậy, làm nàng cũng tò mò, không biết ở nơi như thế này mọi người sẽ ăn uống ra sao.


“Ta có rẽ qua dinh họ Lê không ạ? Thăm bệnh Lê tướng quân luôn chứ?” Nàng hỏi.


“Khi về thì qua đi.” Dương Mục lại nói. “Phỉ Hiền không nhạy, chắc giờ vẫn đang chạy nhảy bên ngoài mấy thao trường của nó đấy, không kịp về giả bệnh đâu. Thư thư vài ngày cho nó chuẩn bị hẵng.”



---------------------



Giám Huyện phủ Dương An những ngày này rất bận rộn, bận đến mức bất thường, từ những tia nắng rất sớm.


Nào là thư lại, công sai, kế toán, đi đi lại lại, viết lách, tính toán, không lúc nào ngơi tay ngơi chân, đầy ắp cả đình dân, công đường


Lê Giám Huyện ngồi tựa trên ghế trúc đan mây gác chân bệ rùa, vừa hờ nhắm mắt như đang ngủ nghỉ, vừa bấm ngón dưới tay áo quan rộng dài bên thắt lưng. Ông luôn tự mình theo dõi tỉ mỉ những công việc này. Dù chỉ mới chớm ba mươi, nhưng ông không mấy khi để lọt điều gì dưới mí mắt trong suốt bảy năm nhậm chức. Khác với mẹ ông, Lê Viên Cát là người chi li từng hạt gạo.


Dù trời còn lành lạnh, nhưng nhiều giọt mồ hôi đã thấm lên bàn tính lách cách. Họ không thể không căng thẳng, khi mà Giám Huyện có thể chia rõ ra từng thau đỗ trộn lẫn vào nhau dù chỉ nhẩm trong đầu. Một sai sót, và họ sẽ không còn ngồi ở đây được nữa.


Cảng mới xây dựng ở Thực An, từng đồng đều là bạc xương máu. Thực An Giám Huyện còn phải im thin thít, thì họ nên đền đáp sự im lặng ấy ra trò.


Cảng là của hai nhà Đinh, Lê, tiền đổ ra như thế nào, quyết toán nhiệm thu ra sao, doanh thu năm sau thế nào, đều phải bàn rõ với Đinh đại đương gia, cũng phải dâng lên tử tế cho Vương vào ngày nên công báo thành.


Bàn tính gẩy đến đâu, bản tính viết đến đấy, giấy tờ chảy như sóng xô dòng siết.


Cứ xong bản tính một quý, lại tính lại hai lần, rồi mới tính đến quý sau. Bản tính được kế toán kiểm xong, lại phải trình lên cho thư lại, ghi chép lại rồi mới đưa lên bàn của Lê Viên Cát.


Cứ hết hai quý, ông lại ngồi dậy, đọc lại một lần.


Chỉ sau khi ông đóng dấu đỏ rồi, thì bên dưới mới dám tính tiếp. Nếu không thông qua được, thì phải tính lại từ đầu.


Ba năm lập kế hoạch, hai năm rưỡi triển khai thi công, cứ như vậy mà tính qua tính lại, con số không biết đã dâng lên ngập mấy con đường.


Từ sáng sớm hơi mưa cho đến tận khi giọt nước đọng trên lộc xanh đã chói như bảo thạch, Lê Viên Cát mới cho thông qua một năm đầu.


Ấm trà đặc trên bàn Giám Huyện vừa chớm vơi gần hết, ấm trà loãng của các kế toán thư lại trưởng bên dưới đã thay đến mức không còn màu nước.


“Tạm nghỉ đi.” Lê Viên Cát nói, đặt gọn giấy tờ lại, đứng dậy từ trên ghế mây. Giọng ông không vang, nhẹ nhàng, rõ ràng, ngay lập tức khiến tiếng bàn tính rào rào ngưng bặt như tờ.


Toàn bộ người dưới xếp lại giấy bút gọn gàng, người hầu thì tiến lên mang ấm chén xuống, khi bóng Giám Huyện biến mất sau tấm bình phong, cả gian sau công đường cũng không còn một ai ở lại. Chỉ còn cổng trước Giám Huyện phủ, là vẫn mở cửa, có công sứ ngồi trực, xem như vẫn tiếp đón chúng dân.


Dù rằng ai cũng biết chẳng có ai giải quyết được cho họ nếu họ có kêu lên những ngày này.


Lê Viên Cát cho người đi nghỉ rồi mau bước chân quay về thư phòng phía sau, người hầu chạy đến, chưa kịp hỏi gì, đã nghe ông nói: “Chậu.”


Ngay lập tức, người hầu vâng dạ rồi chạy đi tìm chậu hầu chủ nhân.


Khi Lê Viên Cát vào trong phòng riêng, người hầu cũng đã mang chậu đồng đến. Lão đóng cửa lại, rồi vừa cẩn thận hầu ông nới lỏng thắt lưng từ phía sau, vừa nói: “Bẩm ông, vừa có tin từ thằng Sang, bà hai, ông ba và bà Đinh đến rồi ạ, đang đợi ở gian khách nhà mình, bảo chúng con thưa lên cho ông biết ạ.”


“Sớm vậy à?” Lê Viên Cát vừa giữ vạt áo gọn gàng để không dính nước, vừa quay cổ giãn vai, vừa hỏi.


“Dạ, các ông bà muốn đến kịp giờ trưa ạ. Hựu nhân ở nhà đã cho bếp núc nấu cơm rồi ạ.”


Lê Viên Cát không đáp vội, ông ung dung giải quyết cho xong nhu cầu cá nhân, sau khi lau tay bằng khăn sạch người hầu dâng lên, chỉnh trang lại trang phục, thì mới quay sang, đối mặt với người hầu, nói: “Vương và Dương Hầu đang ở đâu?”


Người hầu vừa mau chân dọn đồ, vừa đảo mắt siết tay mà đáp: “Thưa, không có tin gì ạ, nhưng nếu hôm qua mới vừa đi qua cửa quan theo đường lớn, hẳn bây giờ đang ở phận sự ven Thực Độ rồi ạ.”


Cửa phòng mở, Lê Viên Cát vừa thắt lại thắt lưng, vừa bước ra ngoài, đứng dưới mái hiên.


“Ngài không đi qua Lê dinh chứ?” Ông hỏi, rồi đi xuống, quỳ xuống bên cạnh ao sen.


“Dạ, hẳn không ạ.” Người hầu vừa tạt đổ chậu nước ra vườn hoa, vừa đáp.


Lê Viên Cát vén tay áo lên quá khuỷu tay, khẽ nhúng bàn tay xuống nước, tạt nhẹ nước lên lá sen, chọc cho con chuồn chuồn ngô đỏ đang nấn ná gần cụm hoa hồng nhạt bay đi mất.


Cá bảy màu trong ao cũng nháo nhào một vùng theo động tác của ông.


Người hầu làm xong việc, lại quay về đứng hầu phía sau chủ nhân mình.


Nắng xuân phía nam ấm áp, hoa nở vàng rực đã chói mắt phần nào.


Nghịch chán rồi, Lê Viên Cát mới đứng dậy, lau bớt nước trên tay vào tàu lá chuối bên cạnh, rồi nói: “Về bảo với bà huyện cùng mấy đứa em ta, trưa nay bỏ bình rượu mơ đang ủ trên bếp xuống, tầm đầu giờ Ngọ ta sẽ về nhà.”


Người hầu nghe vậy, lập tức dạ một tiếng rồi lui đi.


Lê Viên Cát cũng lại quay về phía công đường đang dở việc.


Ngày xuân ngắn ngủi. Nghỉ vậy thôi. Cố gắng cho xong việc trước trưa mai là đẹp.



-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Lời của tác giả:


Vải cát: loại vải tên cát “葛”, chỉ loại vải mỏng nhẹ, thường mặc mùa hè, được dệt từ tơ sợi thực vật như sợi sắn (sắn là cát “葛”).


Viên Cát: Tên tự của Lê Duyệt, con trưởng của Lê Phỉ Hiền. Duyệt “悅” là vui vẻ. Viên Cát “圓吉”, viên trong “viên mãn”, cát trong “cát tường”.


Cho ai không nhớ thì họ Lê có ba anh chị em, Duyệt là anh cả, Viên là chị hai, Hiện là em út, Lê Hiện chính là người được hứa hôn với Đinh Hoan ở arc 1 (đã xuất hiện trong chương 13).



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2: Phi vân

Chương 0: Đỏ mắt

Chương 1: Canh năm