Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2025

Chương 29: Cơm nhà

“Nãy qua thăm ba mẹ rồi,” Lê Viên vừa gắp lát bánh tét đầu tiên vào bát, vừa nói, “khỏe re. Hai cụ cũng kỳ, đã mất công nói mình ốm thì lúc Vương đang ở đây cũng phải diễn sao cho người ta tin chứ. Không nể nhau chút nào.” Lê Duyệt không thay áo quan, vừa vén vạt áo, ngồi xuống cạnh vợ mình, bên mâm cơm bày dưới mái hiên hóng mát bên ngoài gian khách, vừa nói: “Kệ ông bà đi, đến tuổi này rồi, nghĩ ngợi nhiều quá lại thiệt thân. Cứ thoải mái như giờ may ra lại thọ.” Đinh Hoan nghe vậy, vừa thay chị dâu múc rượu rót cho Lê Duyệt, vừa cười nói: “Huống gì, Vương cũng đâu muốn để người ta hay mình ghé qua sớm đâu. Mỗi người nhắm một mắt, chẳng ai thiệt gì.” Lê Duyệt được Đinh Hoan rót rượu mơ cho, bèn vén tay áo nâng chén, đáp: “Xin chén này thôi nhé. Còn lại mấy đứa uống với chị Chương, anh đây còn việc buổi chiều đây.” “Ô kìa.” Đinh Hoan liền xởi lởi đáp. “Gì mà có chuyện dễ thế nhỉ? Xem như tặng quà cho cháu anh, nhả ra chút lời vàng ý ngọc đi.” Bà huyện Hồ Chương vừa để ý gặp cho Lê Hiệ...

Chương 28: Trùng phùng

Sĩ Biên Lương chỉ được nghỉ về nhà ăn Tết có năm ngày rồi lại phải trở về làm việc, từ đó đến nay, y phải dính chặt trên tường thành Định Khê. Những lúc như thế này, y lại có chút hối hận khi đã nhận lời từ quê nhà xa xôi về tận Định Khê nhận chức. Nhưng rồi, sau khi nuốt vị ngọt hôi hổi của hồi quế trên lưỡi xuống, lại cũng thấy không quá rầu. Lưu Thương cũng không tệ lắm, nguyên cả tháng Tết vừa rồi cũng chịu khó dăm ba ngày lại tự mang thịt mỡ rượu cay lên cho anh em thủ vệ bồi bổ, gà luộc rau xanh cũng đều là phần ngon. Năm ngoái năm kia không được đầy đủ như thế này do nhiễu điều căng thẳng, nửa năm sau thì lụt trôi mất cả mảng tường lớn, năm nay Tết cũng không được nghỉ thoải mái như xưa, hơn nửa lính thợ cũng vẫn còn đang phải vùi đầu tu sửa khí giới quân trang. Những bữa cơm Tết chính tay Vương đem cho này cũng làm họ sáng láng lên hẳn. Mâm cơm buổi sáng vừa có bùi thơm, vừa có ngậy béo, vừa có mát thanh. Để bắt đầu ngày mới mà nói, chẳng thể mong chờ gì hơn thế cả. Chợt, một b...